Phương Thời Nguyệt cẩn thận mở quyển vở ghi Vật Lý ra. Hai hàng chữ lớn đập vào mắt.
Mở to hai mắt, bắt đầu cạnh tranh.
Đã thì phải tốt nhất, đã tranh thì phải tranh nhất.
13.
Tháng nghỉ ngơi đã đến.
Tôi lê bước về phía cổng trường, nghĩ đến cảnh tượng gà bay chó sủa ở nhà mà đầu đau âm ỉ.
“Khốn kiếp, Giang Trạch, buông Miểu Miểu ra! Dám đến người của tao, mày chán sống rồi à?”
Chậc…
“Đừng cãi nhau nữa.”
“Tần Qua, cuối cùng cũng để tao tóm mày! Em tao khi nào thành người của mày? Hôm nay tao phải đập nát cái mồm thối của mày!”
“Đừng cãi nhau nữa.”
“Này, hai người các cậu Miểu Miểu sợ rồi kìa. Lại đây Miểu Miểu, qua chỗ .”
“Đừng cãi nhau nữa.”
“Trần Lộ Chu, mày câm mồm!”
“Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa!”
Chết tiệt, đầu càng đau hơn.
Tôi vội vàng gọi điện thoại: “Cổng trường Trung học Song Minh có học sinh tụ tập rối. Vâng, không cần đâu, tôi là người tốt việc tốt.”
“Chị ơi!”
Giang Miểu Miểu vùng ra khỏi tay Giang Trạch, chen qua đám đông chạy về phía tôi.
“Chị ơi, hu hu…”
“Thôi nào, thôi nào, lấy khăn giấy lau đi.”
Mọi người xung quanh đồng loạt về phía tôi. Mấy tên phiền phức kia cũng đồng thanh hét lên.
“Giang Minh Châu!”
Không phải chứ, mấy người tập dượt trước rồi à?
Giang Miểu Miểu sợ hãi nấp sau lưng tôi.
Tôi bọn họ như rác rưởi, chỉ từng tên một: “Giang Trạch, Tần Qua, còn đây là?”
Tên đầu đinh cắn điếu thuốc trên miệng, ánh mắt ngông nghênh: “Trần Lộ Chu.”
“Chỉ có ba người thôi à? Không còn ai nữa?”
Đám đàn em bên cạnh kêu lên: “Bọn em không phải người à?”
… Đám lâu chúng mày lui ra sau hết đi.
Tôi tránh sang một bên: “Chú công an ơi, chính là ba đứa này, bọn họ cũng đã nhận rồi ạ.”
Đám lâu bị nhắc nhở một hồi rồi giải tán.
Tôi ở lại cùng Giang Miểu Miểu, đợi phụ huynh của ba tên chuyện đến.
“Minh Châu, Miểu Miểu, hai con không sao chứ?” Bố tôi vội vàng chạy đến. “Giang Trạch, thằng nhóc thối, lại chuyện nữa!”
“Bố, không phải lỗi của , là tại con.”
Giang Miểu Miểu vội vàng chắn trước mặt Giang Trạch.
“Miểu Miểu, đừng sợ, hôm nay bố phải đánh c.h.ế.t nó!”
Giang Trạch ngẩng cao đầu, không nhúc nhích.
Hôm nay thằng bé này sao lại không chạy nhỉ?
Tôi đặt quyển “53 bài thi thử” xuống, kéo bố lại: “Bố điều tra rõ ràng rồi hẵng dạy dỗ cũng mà.”
Vừa dứt lời, một người phụ nữ quyến rũ cùng Thẩm Việt xuất hiện ở cổng trường.
Ồ, nam thứ tư cũng đến rồi, đủ bộ tứ tấu mạt chược luôn.
Người phụ nữ đó đi về phía Tần Qua. Cậu ta mặt mày tái mét gọi: “Mẹ.”
14.
Những người trong cuộc đều im lặng.
Giang Miểu Miểu khóc nức nở: “Đều là lỗi của con, đều tại con.”
May mà có Thẩm Việt rõ sự .
Tần Qua dùng loa phát thanh tỏ với Giang Miểu Miểu, cả hai bị nhà trường viết bản kiểm điểm. Giang Trạch thấy em bị bắt nạt nên ra mặt bênh vực, do bên kia đông người hơn nên mới xảy ra chuyện hôm nay.
Cái cốt truyện này… ở trường tôi á? Thật luôn?
Tần Qua nhạt: “Bênh em ? Bênh chị thì có! Nhà họ Giang các người bày mưu tính kế, chẳng phải là muốn tôi cưới Giang Minh Châu sao?”
Tôi: Đang cày đề, ngoan ngoãn rồi, tha cho tôi đi.
“Bố, bố chưa với nhà họ Tần chuyện hôn ước không còn hiệu lực nữa à?”
Tôi quay sang bố, bố tôi lại sang mẹ của Tần Qua.
Người phụ nữ quyến rũ bất lực xua tay: “Nó sống c.h.ế.t không tin, cứ khẩy bảo đó chỉ là trò bịp bợm của nhà họ Giang.”
… Cái cốt truyện c.h.ế.t tiệt này.
Bài tập của tôi đâu rồi?
Tôi bước đến trước mặt Tần Qua, định dùng phép thuật đánh bại phép thuật: “Tần Qua, nghe cho rõ đây. Tôi, Giang Minh Châu, xin thề với trời đất, với biển cả, với bố tôi, với mẹ cậu, cả đồn cảnh sát nữa, là tôi không thích cậu, cũng sẽ không cưới cậu, hôn ước coi như hủy bỏ.”
Tần Qua sững người, rồi khẩy: “Nói đấy.”
“Nếu tôi dối thì cả đời này đừng hòng thi hạng nhất.”
Tần Qua bật , chạy về phía Giang Miểu Miểu: “Miểu Miểu, em nghe thấy chưa? Không ai có thể cản trở chúng ta nữa!”
Giang Miểu Miểu lạnh lùng: “Tần Qua, tôi không thích .”
Trần Lộ Chu bước lên, khoác tay lên vai Giang Miểu Miểu, nhếch mép trông rất đáng ghét.
“Ê! Nghe rõ chưa, cút xéo đi! Miểu Miểu không thích mày! Tao với Miểu Miểu là thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi. Em ấy đã cứu tao trong con hẻm, băng bó vết thương cho tao. Trong khoảng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời, chúng tao đã cứu rỗi lẫn nhau, sưởi ấm cho nhau…”
Giang Miểu Miểu hất tay cậu ta ra: “Trần Lộ Chu, tôi cũng không thích .”
Em ấy chỉ vào hai người: “Cả hai người, tôi đều không thích!”
Thẩm Việt đứng trong góc, toàn thân run rẩy, ánh mắt sáng rực.
Giang Miểu Miểu không đợi bọn họ lên tiếng, dõng dạc tuyên bố: “Tôi thích con .”
Rồi em ấy quay sang đám người lớn đang hóa đá: “Bố yên tâm, nhà trường cấm sớm, con sẽ không sớm đâu.”
Bạn thấy sao?