Thẩm Việt xếp bàn ghế lại chỗ cũ, gật đầu: “Để tớ khóa cửa, cùng về thôi.”
Gió đêm thoang thoảng, ba người sóng vai bước đi.
Tôi liếc Thẩm Việt bên trái, rồi lại Giang Miểu Miểu bên phải, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cốt truyện đã sửa đổi, đây chắc chắn là nam phụ.
Chỉ là không biết là nam phụ số bốn, năm hay sáu.
Tôi bước chậm lại, nhường không gian cho hai người.
Giang Miểu Miểu đột nhiên kéo tay áo tôi: “Chị ơi, hôm nay em ra ngoài, em nhờ ấy mua bánh kem, ở kí túc xá đấy, chị có đói không?”
…
Trở về kí túc xá, dưới ánh mắt mong chờ của Giang Miểu Miểu, tôi ăn hết cả chiếc bánh.
Lại quay đầu , em ấy giả vờ như không để ý, quay mặt đi: “Em đi ngủ trước đây, chị đừng học khuya quá nhé.”
Có lẽ vì ăn quá nhiều, nửa đêm tôi bị đau bụng dữ dội.
Tiếng rên rỉ của tôi đã đánh thức Giang Miểu Miểu: “Chị ơi, chị sao ? Em đi tìm thầy…”
Hình ảnh cuối cùng trước khi tôi ngất đi là bóng dáng hoảng hốt của em ấy chạy ra ngoài trong bóng tối.
9.
Mở mắt ra, tôi đối diện với hai đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ.
“Minh Châu, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!” Bố tôi mang vẻ mặt lo lắng : “Để bố đi gọi bác sĩ.”
“Chị ơi, em xin lỗi…” Giang Miểu Miểu ngồi bên giường, nước mắt lưng tròng.
“Khóc lóc cái gì, nhà này sắp bị em khóc sập rồi, Giang Minh Châu chỉ bị ngộ độc thực phẩm thôi mà, em khóc cái gì chứ?”
Cửa phòng bệnh bật mở, Giang Trạch với mái tóc vàng hoe, mặt mày cau có, cầm tờ kết quả xét nghiệm bước vào.
“Thằng nhóc này, chuyện cho đàng hoàng vào!”
Bố tôi lập tức nhảy dựng lên, bộ muốn đánh thằng bé.
Căn phòng bệnh VIP rộng lớn bỗng chốc biến thành sân vận của ba người.
Tôi chớp thời cơ, kéo bố lại.
“Con muốn về trường.”
Ba người đồng loạt tôi trên giường bệnh.
Căn phòng im lặng, Giang Trạch tiến lại gần, sờ trán tôi: “Giang Minh Châu, chị học hành đến điên rồi… Đúng là đang sốt thật này.”
“Láo lếu!”
Cuối cùng bác sĩ cũng đến, tôi tạm thời chưa thể xuất viện.
Khốn kiếp, cái thân thể yếu ớt này!
Tôi cầu xin bác sĩ: “Nhưng mà cháu học lớp 12 rồi, còn phải thi nữa.”
Bác sĩ cắt ngang lời tôi: “Sức khỏe là vốn đáng giá nhất”, rồi lại nháy mắt với tôi đầy ẩn ý, “Tôi sẽ viết giấy cho cháu.”
Ông ấy thì hiểu cái gì chứ!
Sau khi dặn dò những điều cần lưu ý, ông ấy mới dẫn đoàn người hùng hổ rời đi.
Tôi liếc bố, thấy ông thở phào nhẹ nhõm: “Vậy bố hãy đưa tất cả giáo viên và tài liệu ôn thi mà con cầu đến đây nhé.”
Rồi lại Giang Miểu Miểu đang lau nước mắt: “Em còn phải đi học đúng không? Vừa hay để Giang Trạch đưa em về, tiện thể mang sách vở của chị đến đây luôn.”
“Này! Sao lại bắt em chạy vặt, em không cần đi học à?”
Tôi thằng bé từ đầu đến chân, tóc vàng, hình xăm, khuyên tai, quần áo lòe loẹt, rồi gật đầu.
“Thằng nhóc này, Minh Châu bảo con đi thì mau đi đi, còn không muốn đi học thì ở đây hầu hạ chị con, còn nữa, mau đi nhuộm lại tóc cho bố!”
…
Cuối cùng ba người cũng rời đi.
Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ giáo viên đến.
10.
Ngủ một giấc dậy, giáo viên vẫn chưa đến.
Giang Trạch quay lưng về phía tôi, nhỏ giọng chuyện điện thoại: “Tao muốn tìm người xử nó, chủ nhật tuần này, cái trường quỷ quái của bọn nó một tháng mới nghỉ một lần. À đúng rồi, đừng tìm Trần Lộ Chu! Thằng đó mà biết thì lại vào mặt tao.”
“Xử ai thế?”
Tôi đứng trước mặt thằng bé, thẳng vào khuôn mặt sưng vù như đầu heo, đến cả mẹ ruột cũng không nhận ra.
“Chị bớt, bớt lo đi.”
Một tay thằng bé che mặt, một tay vội vàng cúp máy.
“Bộp” một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.
Tôi nhặt lên: “Cho chị mượn điện thoại gọi chút.”
000606, sinh nhật của hai chúng tôi, sai rồi.
010810, sinh nhật của Giang Miểu Miểu, mở rồi.
Tôi mặc kệ Giang Trạch đang hóa đá: “Alo, thầy đến khi nào ạ? Vâng vâng, cứ gửi tài liệu đến trước cũng ạ.”
Nói xong, tôi ném điện thoại vào lòng thằng bé, xách cặp ngồi vào bàn học.
Hoàng hôn buông xuống.
Làm xong bài tập và xem qua tài liệu ôn thi, tôi quay đầu lại thì thấy tên tóc vàng đang ngủ trên giường bệnh.
“Này, đây là dáng vẻ của người bảo mẫu à?”
Tôi chọc chọc vào miếng băng trên trán Giang Trạch.
Thằng bé ngái ngủ, bắt đầu nhảy dựng lên: “Đau đau đau, chị chị chị.”
“Chị chị chị, dậy ăn cơm.”
Tuy là cơm dành cho bệnh nhân, tôi ăn rất ngon miệng, không phải tranh giành cơm thật là tốt quá.
“Sao chị biết…” Giang Trạch chọc chọc đũa vào cơm, “Sao chị không hỏi…” Giang Trạch gắp thức ăn, “Ngày nào ở trường chị cũng ăn cám lợn à?”
“Ăn thì ăn, không ăn thì cút!”
Tôi gạt tay thằng bé ra, ôm hết đĩa thức ăn về phía mình.
“Giang Minh Châu!”
“Hình xăm dán của em bong ra rồi kìa.”
…
Tôi lắc đầu, tên ngốc này thật sự là em trai sinh đôi với tôi sao?
Bạn thấy sao?