Giang Miểu Miểu dậm chân: “Anh bị bệnh à!”
“Ừ, bị bệnh, bệnh tương tư.”
Giang Miểu Miểu quay đầu tìm tôi, bóng dáng tôi đã biến mất từ lâu.
6.
Ngoài việc học, không gì có thể cản bước tôi.
Tôi kiểm tra bài thi hai lần, còn 10 phút nữa.
Hiếm khi có thời gian rảnh, tôi gọi hệ thống ra chuyện.
“Giang Miểu Miểu là sao? Còn Tần Qua nữa?”
“Ký chủ, nếu không hoàn thành công lược mục tiêu thì không thể thoát khỏi cốt truyện. Nữ chính chuyển trường đến, thế giới tự sửa chữa, cốt truyện sẽ thay đổi.”
“Vậy tại sao Giang Miểu Miểu lại chuyển đến?”
“À, chắc chỉ có nữ chính mới biết.”
…
Tần Qua, họ Tần.
Trước khi mẹ mất, bà từng đã hứa gả tôi cho con trai của thân bà.
Người thân đó gả vào nhà họ Tần…
Vậy Tần Qua chính là đối tượng hôn ước của tôi, nam chính của Giang Miểu Miểu.
“Trong tiệc sinh nhật 13 tuổi của ký chủ, Tần Qua cũng có mặt đấy!”
“Nhưng ký chủ bận thí nghiệm hóa học, chỉ xuất hiện một chút rồi đi.”
“Hôm đó…”
Tôi chặn hệ thống lại, chuyện phiếm đủ rồi.
Tôi nộp bài, lấy cuốn đề thi của các trường nổi tiếng ra, chuẩn bị cho một cuộc hẹn hò nồng nhiệt với toán học.
“Hạng nhất… à không, Giang Minh Châu, giáo chủ nhiệm gọi cậu lên văn phòng.”
Lớp trưởng môn Văn khẽ gõ bàn tôi.
Em ấy có ánh mắt e lệ, tính cách nhút nhát, văn chương rất tốt, thành tích xuất sắc, là một cây bút chuyên viết truyện CP.
“Cảm ơn nha.”
Tôi mỉm với em ấy, vội đến văn phòng, lại gặp một người không ngờ tới.
“Minh Châu đến rồi, đây là học Thẩm Việt, chắc hai em quen nhau rồi.”
Thẩm Việt đứng đó, dáng người thẳng tắp, khóe miệng nở nụ nhẹ: “Hôm qua mới gặp.”
Bỏ qua tên người mãi mãi đứng thứ hai này, tôi hỏi: “Thưa , gọi em có việc gì ạ?”
Cô giáo ngạc nhiên: “Thẩm Việt, em chưa đưa thông báo thi cho Minh Châu à?”
…
Vậy là thứ cậu ấy đưa cho tôi hôm qua không phải thư tỏ ?!
Sao lại để thông báo vào phong bì, lại còn là màu hồng nữa chứ!
Tôi liếc Thẩm Việt.
Cậu ấy bất đắc dĩ : “Thưa , em quên mất.”
7.
Để chuẩn bị tốt hơn cho kỳ thi, trường đã đặc biệt cho phép chúng tôi sử dụng một phòng học riêng.
Tất cả học sinh các khối tham gia cuộc thi đều tập trung lại cùng nhau.
Tôi ngẩng đầu bóng lưng Thẩm Việt, ngón tay cậu ấy thon dài đang cầm bút, trông có vẻ bình tĩnh thong dong, tốc độ lật trang lại cực nhanh.
Người mãi mãi đứng thứ hai mà cũng muốn lật kèo à, đừng hòng.
Tôi đã sớm tận dụng năng lực của tiền, liên hệ với gia đình tìm giáo viên và thu thập tài liệu, tất cả đều sẵn sàng, chỉ chờ đến kỳ nghỉ để bứt .
Tiếng sột soạt vang lên bên tai không ngừng, sau khi xong và sửa hết bài tập, tôi vươn vai một cái.
Mọi người dần dần rời đi, trong phòng học chỉ còn lại tôi và Thẩm Việt.
Tôi lập tức lấy ra một đề mới.
Làm! Làm! Làm!
Xem ai chăm hơn ai!
Không biết đã qua bao lâu.
Thẩm Việt quay người lại gõ nhẹ lên bàn tôi: “Cậu vẫn chưa về sao? Có chỗ nào không hiểu à?”
“Ừm, vẫn còn một bài chưa hiểu rõ.”
Tôi dối.
Cậu ấy không đi thì tôi cũng không đi, xem ai lì hơn ai.
Thẩm Việt nhẹ nhàng kéo ghế lại gần, chỉ vào bài toán cuối cùng: “Là bài này sao? Đường phụ trước…” Cậu ấy cụp mắt xuống, giọng dịu dàng.
Tôi bị mùi hương bơ ngọt ngào cho hoa mắt, bụng bất chợt réo lên một tiếng.
Không phải chứ?
Con trai bình thường không phải toàn mùi bạc hà, cam quýt à, tại sao người cậu ấy lại toàn mùi bánh ngọt thế này?
Cậu ấy khẽ , lấy ra một chiếc bánh nhỏ đưa cho tôi: “Đói rồi? Cho cậu này.”
Con người không phải là máy móc.
Thỉnh thoảng học đến phát điên, muốn chửi rủa cả thế giới, đồ ngọt chính là liều thuốc tinh thần của tôi.
Mà chiếc bánh nhỏ này lại là thương hiệu tôi thích nhất!
Ăn một miếng, tâm trạng tốt hẳn lên!
Tôi không khách sáo cầm lấy đề, chỉ trỏ: “Cách giải của cậu phức tạp quá, phải như thế này…”
8.
Khi tôi và Thẩm Việt đang thảo luận về cách giải thứ năm, Giang Miểu Miểu đột nhiên xuất hiện.
“Hai người đang gì ?”
Em ấy chạy đến, chen vào giữa tôi và Thẩm Việt: “Chị, sao hôm nay chị về muộn thế? Sắp đến giờ giới nghiêm rồi.”
Vì thấy Giang Miểu Miểu quá đáng thương, tôi đã gọi điện cho bố, khuyên em ấy quay về, không ngờ hôm sau em ấy lại chuyển đến ở cùng phòng kí túc xá đơn của tôi.
Đầu dây bên kia, bố với giọng đầy ẩn ý: “Hai đứa ở cùng một chỗ thì bố yên tâm rồi.”
Giang Miểu Miểu đối diện giường, khóe mắt đỏ hoe, lên tiếng cầu xin: “Chị ơi, em thề sẽ không phiền chị đâu mà.”
Giang Miểu Miểu quả nhiên , cứ như một cái bóng, không ra chút tiếng nào, hoàn toàn sinh hoạt theo thời gian biểu của tôi.
Tôi đồng hồ, quả nhiên sắp đến giờ tắt đèn, vừa thu dọn đồ đạc vừa : “Vậy hôm nay đến đây thôi.”
Bạn thấy sao?