“Xin lỗi, tớ chỉ đương với người đứng nhất khối thôi.”
Tôi lắc lắc bảng điểm hạng nhất trong tay, lờ đi bức thư tỏ của người luôn đứng thứ hai vừa đưa tới, nhanh chóng lách mình né tránh.
Muốn thông qua việc đương để kéo tôi xuống khỏi vị trí đầu bảng hả? Ai cũng đừng hòng có thể ảnh hưởng đến việc học của tôi!
1.
Cảnh tượng bên ngoài lớp lọt vào mắt một vài học.
Trai tài sắc, nhất nhì bảng điểm.
Không ít người xì xào bàn tán.
Nhưng tôi chẳng thèm để ý.
Nhanh chóng quay về chỗ ngồi, xem lại bảng điểm.
Hạng nhất: Giang Minh Châu 710 điểm.
Hạng hai: Thẩm Việt 708 điểm.
Chỉ hơn có 2 điểm, tôi sợ toát mồ hôi lạnh.
Tôi úp bảng điểm xuống bàn kêu bốp một cái.
Vội vàng mở gói hàng vừa nhận, lấy tập đề bên trong ra, cầm bút viết xoèn xoẹt.
Làm! Làm! Làm!
Một khi đã bắt tay vào thì tôi như biến thành một con người khác, quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại học, học nữa, học mãi!
Hàng trăm bộ đề thi của các trường danh tiếng.
Như hàng trăm bông tuyết rơi lả tả.
Tôi liên tục lật trang.
Ngòi bút như cuồng phong, như mưa rào.
Gần như tóe lửa trên giấy.
Mãi đến khi tiếng chuông vang lên, tôi mới ngẩng đầu.
Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, kẹp tập bài sai rồi quay về ký túc xá.
Mọi người nghĩ tôi tắm rửa xong sẽ đi ngủ ngay sao?
Không đời nào!
Một học bá chân chính sẽ không lãng phí dù chỉ là một chút thời gian!
Ở trong phòng ký túc xá đơn mà mình đặc biệt xin phép, tôi không bị ai phiền.
Tôi xem lại một lượt các bài sai, học thuộc vài đoạn văn mẫu, cuối cùng nghe BBC rồi chìm vào giấc ngủ.
2.
Cuộc sống như bắt đầu từ khi tôi nhập học.
Năm mười tuổi, tôi trở mình trên giường ngủ rồi ngã xuống đất.
Trong đầu bỗng xuất hiện một giọng .
Cô là nữ phụ ác độc trong thế giới này.
Thế giới này xoay quanh Giang Miểu Miểu, em cùng cha khác mẹ của .
Từ khi em ấy nhà họ Giang nhận nuôi, dù là đối tượng kết thông gia hay là em trai cùng mẹ của , hội trưởng hội học sinh, đại ca trường học,… tất cả đều sẽ Giang Miểu Miểu.
Ngay cả người bố thương cũng sẽ thiên vị em ấy.
Cô sẽ ghen tị, sẽ phát điên.
Sẽ không từ thủ đoạn nào để hãm em ấy.
Sẽ bị tất cả mọi người ghét bỏ.
Cuối cùng, vì phát điên mà muốn lái xe g.i.ế.c c.h.ế.t em ấy, kết quả lại bản thân mất mạng.
Không cam tâm sao?
Tức giận sao?
Chỉ cần độ hảo cảm của đối tượng công lược đạt 100%, sẽ thoát khỏi cốt truyện này.
Giọng kỳ lạ cứ lải nhải mãi trong đầu tôi.
Tôi xoa tai, cảm thấy đầu mình bị đập đến hỏng rồi.
Nhà họ Giang giàu có từ đời cụ của ông tôi, tôi nuông chiều từ bé, dạy dỗ cẩn thận, sao lại đi tranh giành cảm rồi tự tìm đường c.h.ế.t chứ.
Giọng đó cứ vang lên suốt đêm, sáng sớm tôi đã dậy, với hai quầng thâm mắt to tướng, định gọi điện cho bác sĩ.
Nhưng lại thấy bố ở cửa.
Ông ấy thấy tôi thì có vẻ lúng túng, “Sao con dậy sớm thế?”
Rồi nhẹ nhàng đẩy bé bên cạnh: “Minh Châu, đây là em con, Miểu Miểu, gọi chị đi con.”
“Chào chị.” Em ấy xong, rụt rè nấp sau lưng bố.
“Minh Châu, con hãy chăm sóc em cho tốt, con bé… vừa mất mẹ, bố nhận con bé con nuôi.”
……
Bố cứ mãi, trên mặt đầy vẻ áy náy.
Nhờ dạy dỗ tốt mà tôi không chửi thành tiếng, quay người về phòng.
Lúc đóng cửa, vẫn còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của em ấy, “Chị ghét em sao?”
Tôi xé nát tờ giấy ghi số điện thoại của bác sĩ gia đình trong tay, cắt ngang giọng như đang niệm kia.
“Độ hảo cảm của đối tượng công lược đạt 100% sao?”
“Đúng.”
Giọng đó ngập ngừng một chút, đầu tôi cuối cùng cũng hết đau như búa bổ.
“Tôi chọn học tập.”
3.
Sau khi tôi tranh luận với hệ thống tám trăm hiệp về ý nghĩa của “đối tượng công lược”, nó đã chịu thua.
“Ký chủ phải duy trì vị trí đứng đầu khối mới coi là công lược thành công. Nếu không, hình sẽ rất nặng.”
Lần này, tôi không còn sự với Giang Miểu Miểu nữa.
Vì , khi em ấy mới đến, búp bê và váy của tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, tôi chủ gói ghém tất cả đưa cho em ấy, rồi với người bố đang áy náy: “Con muốn mời gia sư, mười người.”
Em trai song sinh Giang Trạch bắt nạt em ấy, tôi tiến lên quát mắng, thằng bé lại quay sang giận tôi: “Chị mà coi con bé là em thì đừng coi em là em trai nữa.”
Không phải chứ, cuối cùng tên nhóc này lại Giang Miểu Miểu thật sao?
Hệ thống ra vẻ cao thâm: “Vì hận mà , vì mà hận.”
Coi như tôi lo chuyện bao đồng đi!
Nhà họ Giang ngày nào cũng ồn ào như gà bay chó sủa, tôi chẳng quan tâm.
Lúc Giang Miểu Miểu nũng với bố, tôi đang bài tập.
Lúc Giang Trạch cãi nhau với Giang Miểu Miểu, tôi đang học thêm.
Bạn thấy sao?