Tôi Chỉ Tin Vào [...] – Chương 1

CHƯƠNG 1

1

Hôm đó, khi phát hiện chồng mình mua một chiếc Porsche cho một nữ minh tinh mới nổi, tôi lập tức gọi cho luật sư.

“Gửi đơn ly hôn vào mail tối nay, phân chia tài sản theo phương án tàn khốc nhất.”

Anh ta đỏ mắt, đập mạnh vào bàn việc: “Chỉ là xã giao thôi! Em không tin đến mức đó sao?”

Tôi ném xấp ảnh điều tra viên tư lên mặt ta: “Tin tưởng đáng giá bao nhiêu? Tôi chỉ tin vào những gì nắm chắc trong tay.”

Mười năm hôn nhân, tôi quá rõ đàn ông giàu có là loại người gì.

Năm xưa, ta nghèo đến mức không tổ chức nổi một đám cưới, bây giờ thành đại gia bất sản rồi thì muốn học đòi nuôi chim hoàng yến?

Không có cửa đâu.

Lúc ký tên, ta nắm chặt cây bút, giọng khàn đặc: “Lâm Sương, em sẽ hối hận.”

Tôi rút tờ đơn đã ký xong, bật : “Bây giờ không ly hôn, đợi bị và con giáp thứ mười ba dắt tay nhau cho sản à?”

Mãi đến buổi đấu giá, ta xé nát món đồ đấu giá trước mặt bao người, lôi tôi vào phòng nghỉ:

“Tôi chưa từng chạm vào ta! Vậy đã hài lòng chưa?”

Nhìn dáng vẻ mất kiểm soát của ta, tôi khẽ đưa tay lên chạm vào vết hằn nhẫn cưới mờ nhạt trên ngón áp út.

Kẻ theo chủ nghĩa vị kỷ, sẽ không bao giờ quay đầu.

Dù tim có run lên từng nhịp, tôi vẫn chỉ tin vào những con số lạnh băng trong tài khoản ngân hàng.

“Porsche 911 Turbo S, bản full option.” Tôi lẩm nhẩm dòng chữ trên giấy tờ xe, giọng vang lên trong căn penthouse quá đỗi trống trải nghe đến lạnh người.

Dòng số “2.378.000” in trên giấy giống như một lưỡi dao đâm vào mắt.

Tên nữ minh tinh mới nổi Tống Kiều, rõ rành rành nằm ở mục người mua.

Tôi cúi người nhặt tờ giấy lên, quay người đi thẳng vào thư phòng.

Giang Trầm đang vùi đầu vào một bản kế hoạch dày cộp, mày hơi nhíu lại, ánh sáng mờ xám ngoài cửa sổ sát đất chiếu lên nửa khuôn mặt lạnh lùng điển trai của ta, khiến từng đường nét càng thêm sắc sảo.

Mười năm lăn lộn thương trường đã xóa sạch nét ngây ngô của chàng trai năm xưa từng ôm tô mì gói, vẽ cho tôi bản thiết kế “ngôi nhà tương lai” trong căn phòng trọ nhỏ ở khu ổ chuột.

Thứ còn lại duy nhất là sự sắc bén và khí chất của kẻ thống trị.

“Giải thích đi?” Tôi đập tờ giấy mua xe lên bản kế hoạch trước mặt ta, vị trí chuẩn xác như thể đã luyện tập vô số lần.

Ánh mắt Giang Trầm dời khỏi tài liệu, rơi vào tờ giấy đó, chỉ dừng lại chưa đầy một giây.

Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt bình thản: “Cô Tống đại diện hình ảnh cho dự án mới của công ty, hiệu quả rất tốt. Một chiếc xe thôi, quà cảm ơn từ phía hợp tác.”

“Quà cảm ơn?” Tôi lạnh, móng tay gần như bấu vào lòng bàn tay.

“Quà của Giang Tổng càng lúc càng ‘có giá trị’ ha? Hơn hai triệu chỉ là chút tấm lòng, bước tiếp theo có phải là tặng luôn biệt thự ‘tấm lòng’ không?”

Anh ta hơi ngả người ra sau, dựa vào ghế da rộng lớn, hai tay đan lại đặt trước người, ánh mắt như đang đánh giá một hợp đồng khó nhằn.

Ánh đó, như thể tôi là một rắc rối ta phải xử lý.

“Lâm Sương, em đang vô lý.”

Giọng ta trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi khó nhận ra, và cả sự thiếu kiên nhẫn.

Tôi ta, người đàn ông từng hứa sẽ cho tôi cả thế giới.

Mười năm hôn nhân, tôi bên ta từ hai bàn tay trắng đến khi nắm trong tay cả một đế chế bất sản.

Tôi quá rõ ánh đèn hào nhoáng trong giới thượng lưu trông như thế nào, cũng quá hiểu tiền bạc và quyền lực sẽ ăn mòn trái tim đàn ông ra sao.

Những lời mập mờ nơi tiệc rượu, mùi nước hoa lạ thoang thoảng trên cổ áo khi về khuya, còn cả Tống Kiều — ánh mắt si mê của ta khi ta, chưa từng che giấu.

“Giang Trầm,” tôi nghe thấy giọng mình lạnh lẽo rõ ràng, “ đã vượt ranh giới rồi.”

Anh ta không phản bác, chỉ lặng lẽ tôi.

Sự im lặng ấy, còn nhức nhối hơn bất kỳ lời giải thích nào.

Tôi lấy điện thoại ra, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt không còn chút máu của mình.

Ngón tay lướt qua danh bạ, dừng lại chính xác ở cái tên Trần Mặc.

Bạn cùng phòng đại học của tôi, bây giờ là luật sư ly hôn hàng đầu Giang Thành.

Cuộc gọi kết nối rất nhanh, giọng dứt khoát của Trần Mặc vang lên: “Sương Sương?”

“Là tôi.” Ánh mắt tôi không rời khỏi khuôn mặt bỗng căng thẳng của Giang Trầm, “Giúp tôi soạn đơn ly hôn, tối nay gửi mail cho tôi.”

Đầu dây bên kia khựng lại một giây, rồi là tiếng lật hồ sơ sột soạt: “Hiểu rồi. Tài sản phân chia theo mức nào?”

Con ngươi Giang Trầm co rút mạnh, các đốt ngón tay siết lấy tay vịn ghế đến trắng bệch.

Tôi cong môi, ánh mắt lạnh như dao, găm thẳng vào ta: “Cao nhất. Moi bao nhiêu, moi hết.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...