10
Bạn tôi rủ tôi đến hội sở chơi, là để xua xui giải hạn.
Kết quả, vừa tới nơi đã đụng mặt Cố Chính Đình.
Không phải ta là nam chính trong lòng nữ chính, chịu ấm ức bên nữ phụ đấy sao?
Giờ thì sao?
Cố Chính Đình đang quỳ nửa người trên sàn, lấy lòng ba chị đại.
“Các chị không biết em khổ thế nào đâu, bị một con nhỏ uống thuốc, bị đuổi học, bây giờ chẳng còn gì hết.”
“Một con nhỏ”? Không phải đang Hạ Vi Vi sao.
Ra ngoài mà không xem ngày, đúng là gặp trò hề lớn thật.
Bình luận trên mạng thì bảo nam chính vì thành công mà hy sinh thân thể, giờ xem ra là “hy sinh” theo kiểu này đây.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi luôn cho Hạ Vi Vi.
Cái quả dưa lớn này, dĩ nhiên phải mời nhân vật chính đến thưởng thức chứ.
Tôi và chọn chỗ trên tầng hai, tiện bề ăn dưa hóng chuyện.
“Thằng này xong rồi, phụ nữ mà điên lên thì không ai đỡ nổi đâu.” Bạn tôi xuýt xoa.
Tôi gật đầu đồng .
Nhưng không ngờ , Hạ Vi Vi một mình xông thẳng tới chiến ba chị đại.
“Đồ già ham cỏ non, nếp nhăn trên người các bà có thể đắp thành chăn rồi mà còn đi quyến rũ trai tôi!”
Tất nhiên ta không đánh lại, nhanh chóng bị đè ra đánh tơi tả.
Miệng thì vẫn chửi không ngừng.
Khách khứa xung quanh bỏ cả rượu, kéo đến xem.
DJ cũng nhỏ tiếng hẳn đi – hóa ra chính MC cũng chạy ra hóng luôn rồi.
“Là mày đó à, con tiện nhân! Cố Chính Đình rõ ràng, là mày dụ dỗ nó, nó bị đuổi học, giờ còn mặt mũi đến đây loạn?”
Hạ Vi Vi không thể tin nổi, trừng mắt Cố Chính Đình.
Tôi không rõ, tôi nhanh hơn, đã ghé sát vào lan can hóng.
Tôi cũng chen qua xem.
Chỉ nghe tiếng Hạ Vi Vi khóc rống lên:
“Em đến thế, từng sẽ dâng cả thế giới cho em, mà đây là cách đối xử với em sao?!”
Cố Chính Đình cũng không vừa.
“Là em đồng ý đưa năm trăm triệu để khởi nghiệp! Không có tiền thì lấy cái gì mà cả thế giới? Em còn chưa thấy đủ nhục hả? Biến đi!”
Tuy hắn không cao, sức vẫn khỏe, kéo Hạ Vi Vi đi như kéo bao rác, chẳng quan tâm ta đã ngã dưới đất.
Quần áo ta bị ba người phụ nữ kia xé gần hết, giờ gần như trần trụi.
Cô ta khóc lóc vùng vẫy, lại bị Cố Chính Đình hất văng ra xa.
“Em định loạn tới bao giờ nữa?!”
Cố Chính Đình gào lên.
Nhưng tôi thì thấy Hạ Vi Vi – ngực đầy mảnh kính vỡ, miệng trào máu.
Đám người xem bắt đầu lo lắng, có người gọi báo cảnh sát.
Bảo vệ cũng chạy đến khống chế Cố Chính Đình.
“Vi Vi, không cố ý! Vi Vi em sao ?!”
Cái vẻ mặt đau khổ giả tạo kia khiến người ta buồn nôn.
Tôi là đàn ông còn thấy khó chịu.
“Một tốt như , cần gì phải lụy đến mức này.”
“Nếu ta chưa từng đương, giữ lòng học hành tử tế, cậu tài trợ thì sau này có lẽ sẽ có một tương lai rực rỡ.”
Bạn tôi cảm khái, nâng ly uống cạn.
Tôi không gì, cũng nâng ly theo.
Có lẽ, cuộc sống đó không phải điều ta mong muốn.
Tôi bật khẽ, không muốn nghĩ thêm về mớ hỗn độn nữa.
Cố Chính Đình vào tù.
Tôi gặp lại Hạ Vi Vi lần nữa là một năm sau.
Cô ta ôm một chồng đề cương đến tìm tôi.
“Anh Tần, trước kia là em không hiểu chuyện. Giờ em muốn học hành đàng hoàng, dù không đến trường, em cũng tự học rất chăm chỉ.”
Tôi thấy trong mắt ta có sự hối hận thật lòng.
Tiếc là, cuộc đời dù sống lại, ta vẫn khiến nó tan nát.
Có lẽ, từ lúc ta chọn tự sát, duyên phận giữa chúng tôi cũng chấm hết.
Vệ sĩ ngăn ta lại, tôi không liếc lấy một cái.
Năm năm sau, Hạ Vi Vi đến công ty tôi ứng tuyển.
Không ngoài dự đoán, dù có chuyên môn, không có bằng cấp, vẫn bị loại từ vòng hồ sơ.
“Anh Tần, muốn bồi dưỡng em, thì phải cho em đi du học chứ, năm trăm triệu đâu có nhiều…”
Cô ta – Hạ Vi Vi – quỳ dưới chân tôi, nước mắt giàn giụa.
“Anh à, em thật sự biết sai rồi. Em từng không biết trân trọng, chỉ có là tốt với em nhất.”
Cô ta còn định gì nữa.
Từ trong đám đông, một người đàn ông lao ra, đâm hàng chục nhát vào thân thể ta.
Là Cố Chính Đình – người ta nhất.
Xem ra, có những mối lỡ rồi, lại là điều đúng đắn.
Vài ngày sau, người cũ lâu năm không liên lạc bất ngờ trở về.
Cô ấy dẫn theo một đứa trẻ tới tìm tôi, rằng vẫn còn tôi.
“Đừng! Tôi không có sở thích cha dượng đâu. Đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.”
Bạn thấy sao?