“Cảm ơn em đã nhắc.”
“Nhưng người cũ đó, chính là tôi.”
“Và tôi cũng rất thích ấy, nên tụi tôi vừa tái hợp rồi.”
Sắc mặt Hạ Vi Vi lập tức tối sầm lại.
“Anh Tần, chị ta điên rồi sao? Anh quên hết những chuyện ta từng phản bội rồi à?”
“Chính chị ta từng với em, ghét chị ta nhất cơ mà!”
【Nữ chính 6666! Dùng kế ly gián quá đỉnh!】
【Xem nữ chính diễn kịch thật đã quá! Đúng rồi, vì mục tiêu thì không từ thủ đoạn!】
【Cuộc đời này vốn , nữ chính không sai!】
Dòng bình luận cổ vũ khiến Hạ Vi Vi càng có thêm tự tin.
Vì ta trọng sinh, nên biết rõ tôi từng thật sự có một người cũ mà tôi rất .
Nhưng ta không hề biết — tôi và Anna chỉ là .
Cô ấy muốn gương mặt đại diện cho thương hiệu của tôi, nên đương nhiên sẵn sàng hợp tác diễn vở kịch này.
Giới giải trí sóng gió hơn ta tưởng nhiều.
Đối phó với Hạ Vi Vi, vẫn nên để một người phụ nữ ra tay.
Anna thủ đoạn tàn nhẫn hơn ta tưởng.
Ngay trong ngày hôm đó, truyền thông giải trí đã đưa tin tôi và Anna là một đôi.
Còn Hạ Vi Vi thì bị lôi ra “nữ sinh nghèo mưu đồ chen chân vào mối quan hệ của nghệ sĩ nổi tiếng để đổi đời.”
Một ngôi sao có sức ảnh hưởng không nhỏ.
Danh tiếng mà Hạ Vi Vi vừa khổ sở gột rửa giờ lại sụp đổ hoàn toàn.
Hơn nữa, còn bị fan cuồng phiền không ngừng, chắc giờ sống cũng chẳng dễ chịu gì đâu.
8.
Khi tôi về đến nhà, liền thấy Hạ Vi Vi đang ngồi ở trước cổng biệt thự.
Tôi lập tức cảm thấy cạn lời.
【Cũng may nam phụ ở kiếp trước đối xử rất tốt với bảo bối chúng ta, chuyện gì cũng kể hết!】
【Gì mà “ trai thương em ”, rõ ràng là nuôi dưỡng từ nhỏ còn gì.】
【Vi Vi mau ra tay đi! Đàn ông dễ bị kiểu trà xanh dụ lắm!】
Hạ Vi Vi lau nước mắt, bước đến trước mặt tôi.
Lúc này tôi mới rõ khuôn mặt ta.
Hình như vừa bị ai đánh, quần áo rách tả tơi.
“Anh Tần, biết em căn bản không hề có ý quyến rũ .”
“Là chị Anna xúi fan đến tấn công em, còn đánh em nữa. Em chưa từng nghĩ đến chuyện hoại hai người.”
“Thậm chí em còn ngây thơ nghĩ muốn khuyên hai người hóa giải hiểu lầm, quay lại bên nhau.”
Hạ Vi Vi vừa vừa định ôm lấy tôi.
Tôi lập tức lùi một bước dài.
Cô ta nhào vào khoảng không, ngã đập đầu xuống nền đá.
Máu chảy ròng ròng trên khuôn mặt.
Không còn gì để diễn nữa, vẻ hoảng sợ lúc này mới là thật.
“Mau gọi cấp cứu! Máu… máu nhiều quá! Aaaa!”
“Em không thể để mặt mình bị hủy đâu, gọi bác sĩ giỏi nhất đi! Nếu không sẽ hối hận cả đời!”
“Anh Tần! Anh từng em là người quan trọng nhất với ! Bây giờ chẳng qua là chưa khôi phục ký ức thôi!”
“Anh phải tìm bác sĩ giỏi nhất cho em!”
Hạ Vi Vi vừa tức vừa sợ.
Cô ta tức vì tôi không phải là người trọng sinh như ta tưởng.
Sợ vì… cái mặt này chính là vốn liếng lớn nhất.
Tôi gật đầu, bình tĩnh lấy điện thoại gọi.
“Alo, cảnh sát phải không? Có người đột nhập rối, camera trước nhà có ghi lại rõ ràng, ta tự té rồi còn định đổ vạ cho tôi.”
Hạ Vi Vi trố mắt kinh ngạc.
“Tần Thiên!”
“Anh từng , lần đầu thấy em đã muốn coi em là em để bảo vệ trọn đời! Giờ đang cái gì hả?!”
“Đều là lừa em sao?!”
Giọng điệu ta đầy phẫn uất, ánh mắt mang theo thù hận.
Cô ta cố gắng thuyết phục tôi, thậm chí còn kể chuyện mình là người trọng sinh, rằng sau này hai chúng tôi sẽ có quan hệ sâu sắc thế nào.
Tôi vẫn dửng dưng như cũ.
Đến khi thấy ta tức quá bật khóc, tôi mới nhạt.
“Dựa theo lời em , tôi tài trợ em vì thương xót hoàn cảnh, muốn giúp em học hành nên người.”
“Giờ em đã bị đuổi học, cũng ở bên người em , còn đưa mẹ ruột vào tù. Mọi nguyện vọng chẳng phải đều thành hiện thực rồi sao?”
Hạ Vi Vi ngồi phịch dưới đất, lắc đầu như điên.
“Không phải như … Anh phải tài trợ em, đối xử tốt với em, giúp em và ấy bên nhau. Sau này em sẽ đền đáp mà!”
Bình luận lại tiếp tục mắng tôi không biết quý trọng nữ chính.
Hạ Vi Vi có vẻ cũng đồng với chúng, tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.
Tôi giả vờ không hiểu, cố chơi khăm ta.
Cảnh sát đến, tôi lập tức chuyển sang trạng thái nghiêm túc, việc đúng quy trình pháp luật.
Tại đồn, Hạ Vi Vi khóc lóc đòi tôi bồi thường.
Vầng hào quang nữ chính khiến không ít người cảm thấy thương cảm.
Đến mức có cả người đứng xem cũng quay sang khuyên tôi:
“Anh Tần đúng không? Anh nhiều tiền như , thôi thì chịu một chút, thanh toán viện phí đi.”
“Đúng đó.”
Hạ Vi Vi sụt sịt, tay vẫn ôm trán.
Vết thương băng sơ, nếu che lại thì trông vẫn còn đáng thương.
Tiếc là, trái tim tôi lúc này lạnh như sắt đá.
“Anh thương cảm quá thì tự trả tiền đi.”
Tôi lười quan tâm mấy kẻ bị nữ chính mờ mắt, gọi luật sư đến, xong là tôi rút luôn.
Bạn thấy sao?