Khi học sinh nghèo mà tôi đang tài trợ mở miệng đòi mấy chục triệu học phí, trước mắt tôi bỗng hiện ra hàng loạt dòng bình luận:
「Nữ chính sau khi trọng sinh đúng là thông minh, biết lấy tiền tài trợ của nam phụ để đầu tư cho nam chính khởi nghiệp, ngồi không mà hưởng lợi」
「Chờ nam chính giàu lên là thâu tóm luôn công ty của nam phụ sính lễ cưới nữ chính」
「Trời ơi, đôi bên cùng cố gắng, tôi mê quá đi mất」
Chưa kịp phản ứng gì,
đứa học sinh nghèo kia đã ngẩng mặt lên, chìa tay ra trước mặt tôi, giọng đầy kênh kiệu:
“Không phải chị muốn tài trợ cho tôi sao? Vậy thì tôi rộng lượng đồng ý. Trước mắt chuyển trước năm trăm triệu để tôi coi có bản lĩnh không đã!”
Nghe xong, tôi bật .
Trọng sinh đúng là một điều tuyệt vời.
Chỉ tiếc là…
Cô chọn sai thời điểm để quay lại rồi.
1
Hạ Vi Vi thấy tôi không gì, lông mày bắt đầu nhíu chặt lại.
“Anh Tần, muốn bồi dưỡng tôi thì nhất định phải cho tôi đi du học, năm trăm triệu cũng đâu phải là nhiều nhỉ?”
Tôi ngẩng đầu màn hình, nơi các dòng bình luận đang liên tục trôi qua.
Không có ngoại lệ, tất cả đều đang khen ngợi Hạ Vi Vi xinh đẹp lại tốt bụng, ấy xin năm trăm triệu là chuyện hoàn toàn hợp lý.
【Tần Thiên nhiều tiền như thế, năm trăm triệu còn là rẻ cho ta ấy chứ.】
【Đúng , vai trò của nam phụ chính là giúp nữ chính sống tốt hơn mà!】
Tôi ung dung nhấp một ngụm trà.
“Đúng là tôi có ý định tài trợ cho một học sinh, giáo của các em đưa cho tôi hai danh sách tên, tôi đâu chắc là em đâu?”
Hạ Vi Vi cứng đờ cả mặt.
Nhưng ngay sau đó lại nở một nụ ngọt ngào.
“Anh Tần, em là học sinh đứng nhất khối đấy. Lẽ nào lại định tài trợ cho cái đứa luôn xếp bét bảng à?”
“Cậu ta trên người lúc nào cũng có mùi lạ, chắc sống bẩn lắm. Còn em thì học hành chăm chỉ, ở nhà lại còn phụ giúp mẹ việc nhà nữa. Anh chắc chắn sẽ chọn em thôi.”
Bình luận lại tiếp tục tung hô không ngớt.
Tôi rốt cuộc cũng hiểu ra rồi.
Chỉ cần là nữ chính, gì cũng đúng.
Hơn nữa Hạ Vi Vi còn là người trọng sinh, biết trước tôi sẽ tài trợ ta nên chẳng thèm diễn luôn!
Tôi đúng là có tiền, không có nghĩa là ngu.
“Em đúng.”
Tôi gật đầu.
Hạ Vi Vi lập tức sáng bừng đôi mắt, rồi lấy từ trong túi ra một mảnh giấy, cầm bút viết nhanh một dãy số rồi đưa cho tôi.
“Anh Tần, đây là thẻ ngân hàng em mới . Anh đừng chuyển cho mẹ em nhé, bà già rồi không biết rút tiền đâu, cứ chuyển thẳng cho em là .”
【Nữ chính thật thông minh, mẹ ấy là một con nghiện cờ bạc, nhận tiền chắc chắn sẽ nuốt luôn!】
【Đúng đó, kiếp trước tiền tài trợ phần lớn đều bị mẹ ấy lấy mất, đáng thương ghê!】
【Tần Thiên, không cho một tỷ thì đừng nhận là đàn ông!】
“Tôi là, đúng thật tôi nên tài trợ cho cậu nam sinh kia. Em cũng cố gắng nhiều rồi, còn biết hiếu thảo với mẹ nữa, cậu ấy còn tội nghiệp hơn em nhiều.”
Tôi giả vờ thở dài đầy thương cảm.
“Anh Tần, đừng nữa… Anh biết em sống khổ cỡ nào, học hành vất vả ra sao mà…”
Hạ Vi Vi trợn tròn mắt tôi, không thể tin nổi.
Tôi nhếch môi .
“Em có khả năng tự cứu mình, tôi tin vào em.”
“Tiễn khách.”
Tôi vắt chân, mở máy tính bảng lên xem tài liệu.
Hạ Vi Vi tức đến mức liến thoắng một hồi, tôi đeo tai nghe nên chẳng nghe thấy chữ nào. Đợi đến khi ta bị trợ lý mời ra ngoài, tôi mới ngẩng đầu lên.
Lúc này, bình luận cũng biến mất rồi.
Để kiểm chứng lại suy đoán, hôm sau tôi đích thân đến trường học.
Giáo viên chủ nhiệm vừa thấy tôi đã tươi hớn hở, ra sức tiến cử Hạ Vi Vi.
Lúc ấy cả lớp đang đọc sách.
Tôi đứng ngoài cửa sổ vào, đúng lúc ánh mắt chạm phải Hạ Vi Vi.
Cô ta hình như đang cố kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên, còn thẳng lưng hơn, ra sức đọc to hơn nữa.
2
“Anh Tần à, Hạ Vi Vi là một đứa rất ngoan, tôi đều thấy cả rồi.”
Lời của giáo chủ nhiệm chẳng lay chuyển tôi.
Vì lúc này, tôi lại bị phân tâm bởi loạt bình luận trên màn hình:
【Vi Vi vất vả quá rồi, nam chính tối qua không biết kiềm chế một chút, giờ chắc ấy mệt muốn chết.】
【Đáng ghét thật, giáo viên gì mà còn bắt học sinh học buổi sáng, điên à?】
【Nam phụ chẳng phải cũng nhịn không nổi nên mới đến lén Vi Vi đấy sao, trong lòng chắc đang YY đủ chuyện rồi!】
Trong đầu tôi, hàng vạn con ngựa hoang đang lồng lộn gào thét.
Tôi không thiếu tiền, cũng chẳng thiếu phụ nữ, nhé.
“Anh Tần cũng thấy Vi Vi rất xuất sắc đúng không?”
Cô giáo chủ nhiệm thấy tôi đang Vi Vi, nụ càng thêm rạng rỡ.
Tôi không một lời, xé luôn bản hồ sơ của Hạ Vi Vi rồi ném thẳng vào thùng rác.
“Cô giáo, tôi chọn cậu nam sinh kia. Học phí và sinh hoạt phí tôi lo hết. Trợ lý của tôi sẽ liên hệ với sau.”
Cô chủ nhiệm sững người, không tin vào tai mình.
Cũng đúng thôi.
Ai mà ngờ “bé ngoan” ta đặt hết kỳ vọng, mỗi đêm lại quấn lấy con trai nhà người ta đâu.
Bạn thấy sao?