Bà nội còn hỏi mẹ tôi có muốn ở lại ngủ một đêm không.
Mẹ mỉm từ chối.
Biệt thự nhà ông nội trồng đầy cây đào.
Ba người chúng tôi đi dọc con đường nhỏ, ánh đèn kéo dài bóng của cả ba thật xa.
Bình thường, bố mẹ tôi luôn nắm tay nhau đi đoạn đường này.
Nhưng hôm nay…
Bố đút cả hai tay vào túi, môi mím chặt, bước đi cực nhanh.
Tôi tò mò hỏi mẹ, bố sao thế.
Mẹ cúi đầu khẽ:
“Hôm trước ngày Chu Ngạo Huyết tỏ , bố con đã viết thư cho mẹ rồi, bố hỏi mẹ có còn nhớ chuyện đó không.”
“Mẹ là nhớ.”
“Nhưng lúc đó mẹ không nhận lời.”
“Vì… Chu Ngạo Huyết lúc đó cũng đẹp trai thật, lúc đó trong lớp cũng có kha khá nữ thích cậu ta.”
Hình như… bố với mẹ tôi cãi nhau rồi.
Mà đúng hơn là… bố tôi tự giận dỗi một mình, không buồn chuyện với mẹ nữa.
Hằng ngày bố đi sớm về muộn, ra sức đối đầu với tập đoàn nhà họ Chu.
Về đến nhà thì ngủ luôn phòng khách.
Trước khi ra khỏi nhà, mặt lạnh như tiền, vẫn cẩn thận giặt tay, sấy khô, gấp gọn đồ lót của mẹ.
Chỉ là… không còn nụ dịu dàng, không còn câu “chào buổi sáng” như trước nữa.
Tôi cảm thấy như… bầu trời sắp sập xuống rồi .
U uất mấy ngày liền.
Mãi đến khi tôi tham gia trại hè dịp nghỉ hè, bất ngờ thấy trên TV đưa tin nhà tôi sản rồi!
Bố tôi dốc toàn bộ gia sản ra đấu với Chu Ngạo Huyết để giành dự án, kết quả là… công ty sản!
Tôi gọi điện hỏi dì Vương bố mẹ đang ở đâu.
“Ông chủ bà chủ đang ở trên sân thượng nhà mình, định…”
Tôi hét lên một tiếng chói tai như nổ bom!
Cái gì cơ?!
Lại lên sân thượng tự tử à?!
Sao lại trùng y hệt kịch bản thế này?!
Tôi cuống lên, chạy vòng vòng tại chỗ.
Đột nhiên nhớ đến bộ phim có cảnh… hôn nhau mà tôi từng xem.
Trại hè nằm trong một thị trấn quê.
Trước tiệm net có đám trai trẻ nhuộm tóc vàng, phì phèo thuốc lá, cưỡi xe máy.
Tôi chọn lấy tên đẹp trai nhất, nhảy tót lên yên sau xe cậu ta, dúi cho cậu ấy 500 tệ:
“Đừng gì cả, bây giờ là trai em.”
Tôi dùng đồng hồ thông minh gọi về nhà.
Vừa nghe thấy giọng mẹ khản đặc, tôi lập tức luôn:
“Bố mẹ ơi! Con đang rồi!”
“Là với một tóc vàng siêu đẹp trai ở trại hè này!”
Tóc Vàng vào camera “ừm” một tiếng, gãi đầu ngại ngùng.
“Hai người cứ yên tâm mà đi nhé!”
“Sau này Tóc Vàng sẽ chăm sóc con. Đợi con lớn lên, con sẽ gả cho ảnh!”
Đầu dây bên kia lặng ngắt như tờ…
Bỗng vang lên tiếng xé giấy.
Mẹ tôi quay sang bố, :
“Nghe thấy chưa? Đừng xé đống tài liệu quá hạn này nữa, lo bàn chuyện giáo dục con trước đã.”
Bố tôi gật đầu:
“Đúng ý đấy.”
…?
Xé tài liệu?!
Dì Vương ơi… lúc buôn chuyện thì cái mồm của dì còn nhanh hơn s.ú.n.g tiểu liên!
Đến lúc chuyện nghiêm túc thì chậm như rùa hả?!!
Anh Tóc Vàng hỏi tôi:
“Em muốn đi đâu?”
Tôi hỏi:
“Anh có muốn cùng em bỏ trốn không?”
Anh ấy từ chối nhẹ nhàng.
Tôi lại hỏi:
“Vậy có chịu nổi một trận đòn hợp lực bố mẹ em không?”
Anh ấy… vẫn từ chối luôn.
Cuối cùng, ấy đưa tôi về lại trại hè, còn trả lại 500 tệ cho tôi.
Thậm chí còn tặng tôi vài quyển đề thi toán nâng cao tiểu học mua cho em .
Người ta thường đồn tóc vàng là dân hư hỏng.
Tôi gặp đúng một siêu đại… người tốt giả danh bad boy mất rồi!
Mấy tiếng sau, bố mẹ đích thân tới đón tôi về nhà.
Cũng từ cuộc điện thoại của bố, tôi biết người thật sự sản là Chu Ngạo Huyết!
Bố tôi cố tung tin giả, để hắn đắc ý quá đà rồi tự chính mình.
Nghe Chu thị còn có dính líu đến mấy vụ ở nước ngoài , nên… hắn sắp phải ngồi tù rồi!
Về đến nhà, bố u ám cả buổi, chẳng chẳng rằng, chui vào phòng sách hút thuốc.
Mẹ ôm tôi ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đong đưa.
Tôi định giải thích:
“Thật ra tóc vàng đó…”
“Cũng đẹp trai lắm, mẹ biết rồi.”
“Ủa…?”
Mẹ cúi đầu tôi, nét mặt dịu dàng như ánh trăng rọi lên mặt hồ:
“Trước đây mẹ hơi nhạy cảm chuyện con “ sớm”, thực ra thấy con tò mò với người khác giới cũng là một phần trưởng thành. Mình nên đối diện đúng đắn.”
“Chu Ngạo Huyết cũng là tóc vàng đấy.”
“Ngày xưa mẹ từng thấy cậu ta rất đẹp trai, kiểu đẹp giống con . Mẹ từng bị cậu ta “hớp hồn”, không rõ mình thích ai.”
“Bà ngoại và ông ngoại con nghiêm khắc, nên mẹ ngại chuyện đương, cũng không giỏi thể hiện. Phải rất lâu sau mẹ mới nghĩ thông.”
“Ai cũng sẽ có lúc rung trước cái đẹp, đó không phải là .”
“Tình là khi hết ngạc nhiên rồi vẫn có thể ở lại bên nhau, thấu hiểu và gắn bó.”
“Cảm chớp nhoáng ấy chỉ là ngọn gió, thoáng qua là tan, chẳng có bao nhiêu ý nghĩa.”
“Bố con kiên trì theo đuổi mẹ suốt bao nhiêu năm, mấy người ‘từ trên trời rơi xuống’ sao có thể chen vào ?”
Tôi lờ mờ hiểu ra, nhỏ giọng hỏi:
“Nhưng mà mẹ… ngày xưa mẹ không đồng ý lời tỏ của bố mà?”
“Mẹ không nhận lời lúc 18 tuổi. Nhưng sau khi nghĩ thông hết rồi, 22 tuổi là cưới luôn.”
Tôi xuống cỏ, thấy một đốm sáng tròn.
Ngẩng đầu lên là ánh phản chiếu từ cái kẹp cà vạt của bố.
Bố đang đứng sau cửa sổ phòng sách, xuống chỗ chúng tôi.
Bạn thấy sao?