Bàn tay ấy bị bố nắm lấy, rồi còn hôn lên một cái.
Tôi đang tò mò quan sát thì bỗng thấy, trong túi áo khoác của bố có một tờ giấy rơi ra.
Tôi biết mặt chữ chưa nhiều, cũng đọc trên đó viết:
【Tờ khai báo án】
【…Chu Lê Lê trộm két sắt nhà họ Tống…】
Đầu tôi bỗng thấy ngứa… cảm giác như… sắp mọc não rồi đó!
Vậy tức là… bố với Chu Lê Lê đến đồn cảnh sát là để báo án?!
“Mẹ ơiiii”
Tôi vừa cất tiếng gọi một chữ, thì bố như có thần giao cách cảm, quay lại ra hiệu “suỵt” với tôi.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy ánh lên một tia tinh ranh.
Mẹ đạp bố một phát thật mạnh, rồi quay người về phòng:
“Bảo bối, tối nay mẹ bận… huấn luyện chó. Có gì thì để mai , giờ mau đi bài tập đi.”
Vậy… thì để mai con nha?!
Hai giờ sáng.
Tôi mất ngủ.
Tôi mơ thấy Chu Lê Lê âm mưu xảo quyệt, bố tôi quay mòng mòng vì ta, khiến mẹ tôi tức đến mức ngày nào cũng khóc.
Cuối cùng, tôi lang thang ngoài đường, ăn xin mà c.h.ế.t đói.
Tỉnh dậy mà sợ đến không ngủ lại , tôi ôm con búp bê phiên bản giới hạn toàn cầu, chạy ra sân, ngồi trên chiếc xích đu tám triệu tệ chơi một mình.
Nhìn mấy viên kim cương khảm trên nền gạch lát sàn, lòng tôi mới thấy yên tâm một chút.
Không biết bao lâu sau… một bàn tay ấm áp đặt lên đỉnh đầu tôi:
“Ngủ không à?”
Trong không khí phảng phất hương gỗ thông mát lạnh, lại xen chút mùi lan ngọt ngào dễ chịu.
Tôi nghiêng người, nhào vào lòng bố rộng lớn và vững chãi.
Bố vừa mới tắm xong, giọt nước vẫn còn lăn trên mái tóc ướt, chảy dọc khuôn mặt điển trai, ánh mắt dịu dàng, thư thái.
“Mới sáu tuổi mà cũng biết mất ngủ à? Để bố đoán xem là chuyện gì?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, bố đã khẽ cong môi :
“Là vì Chu Hạo Vũ, đúng không?”
“Dì Vương có bà chị họ, bà chị đó có cháu trai tài xế ở công ty. Tối nay bố thấy tin nhắn của cậu ta rồi.”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu, tay chân loạn cả lên giải thích hiểu lầm.
Bố lại không để tâm lắm:
“Cảm thấy tò mò về người khác giới là chuyện bình thường, chứng tỏ cơ thể và cảm con đang phát triển lành mạnh, bố không thấy có gì xấu cả.”
“Bố cũng từng thích mẹ con hồi tám tuổi, trong trại hè năm đó.”
“Nhưng hồi đó bố không hiểu thế nào là . Chỉ thấy mẹ con rất giỏi, rất cuốn hút, muốn , muốn chơi chung. Nên bố hoàn toàn hiểu con bây giờ.”
“Không cần sợ. Cứ thoải mái , cùng nhau lớn lên, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên. Bố sẽ giúp con giữ bí mật này.”
Tôi nhảy xuống khỏi xích đu, hét to:
“Con hôn Chu Hạo Vũ không phải vì thích cậu ta!”
Chưa dứt câu thì…kéo rèm…
Cửa sổ tầng hai bị kéo ra.
Mẹ tôi chống eo, gương mặt hiện rõ vẻ sốc toàn tập, chằm chằm hai bố con tôi.
Tôi : tôi không thích Chu Hạo Vũ.
Mẹ tôi : mẹ hiểu cả rồi.
Kết quả là… hôm sau bà lập tức học theo Mạnh mẫu dời nhà ba lần, trọn gói combo: chuyển nhà, chuyển trường, đổi số điện thoại cả nhà.
[Mạnh mẫu dời nhà ba lần là một điển tích nổi tiếng trong văn hóa Trung Hoa, thường dùng để nhấn mạnh tầm quan trọng của môi trường sống và học tập đối với việc nuôi dạy con cái.]
Từ đó về sau ai cũng không phép nhắc đến cái tên Chu Lê Lê hay Chu Hạo Vũ nữa.
Ờ thì cũng thôi.
Dù sao thì… năm đó Chu Lê Lê từng trộm trang sức trị giá hàng trăm triệu của ông nội, giờ vụ án đang bố tôi thúc đẩy xử lý, ta sắp phải vào tù mọt gông rồi.
Xem ra tất cả những tiết ban đầu… cũng chỉ là một cơn ác mộng hoang đường mà tôi từng mơ thấy.
Sẽ không bao giờ xảy ra đâu.
Thời gian cứ thế trôi.
Khi tôi gần như đã quên sạch mọi chuyện…
Thì nam chính… lại xuất hiện.
Đó là tại một buổi đấu giá.
Bố tôi muốn mua cho mẹ một chiếc vòng cổ thì có vẻ bình thường.
Sau khi đấu đến 60 triệu, búa gõ lần hai…
Một người đàn ông mang vẻ tà mị kiêu ngạo bỗng đứng dậy, hô giá 100 triệu.
Không hổ là nam chính.
Đẹp đến mức như không cùng một cấp độ với người thường, tóc bạc, mắt xám, ngũ quan nghiệt, trông như bước ra từ trang truyện tranh.
Bố mẹ tôi rõ ràng chẳng buồn quan tâm, nắm tay tôi định rời khỏi hội trường.
Nhưng hắn ta khí thế ngút trời, chắn ngay trước mặt, còn lên tiếng chào bố tôi:
“Lâu ngày không gặp, Tổng giám đốc Tống.”
“Nghe người nhỏ của tôi về nước rồi, ngài chắc cưng chiều ấy lắm nhỉ?”
Bố tôi lạnh nhạt nhếch mép:
“Cô ta sắp cưng chiều vào trong tù rồi. Cậu cứ yên tâm nhé.”
Nam chính khẽ , nụ mị đến lạ, rồi bước lại gần, nhỏ với bố tôi:
“Dù sao ấy cũng sinh con cho tôi, cho nên tôi sẽ bảo vệ ấy. Ngài Tống không để bụng chứ?”
“Ngài cũng đừng khó chịu quá, Chu Lê Lê cũng chỉ là một vợ hờ không gia thế không năng lực, tôi nuôi chơi thôi, chẳng coi ra gì cả.”
Anh đúng là đồ cặn bã!
Tôi dựng hết tai lên nghe trộm:
Xem xem cái miệng này còn phun ra chữ “ngà voi” nào không!
Nhưng câu tiếp theo của nam chính… khiến tôi sững người.
“Tôi nếu muốn lấy vợ, tất nhiên phải chọn người phụ nữ giỏi giang như Cố chứ, đúng không?”
Hắn vung tay.
Trợ lý lập tức mang sợi dây chuyền trị giá 100 triệu đến tận tay mẹ tôi.
Bạn thấy sao?