Thịt béo ngậy, thấm chút gừng non và giấm chua ngọt, vừa vào miệng là tan luôn.
Tôi ăn một miếng mà ngất ngây luôn rồi.
Làm công chúa nhà hào môn đúng là sướng thật!
Bố mẹ ơi, hai người đừng có dây dưa gì với nam chính, nữ chính nữa nha!
Cuộc sống thế này, con muốn sống đến… một trăm tuổi luôn ấy!
Do mải mơ màng, tôi lỡ bị mảnh vỏ cua cứa vào tay.
Tôi khựng lại một giây.
Rồi nước mắt tí tách rơi, nhào ngay vào lòng mẹ.
Mẹ vừa dỗ vừa :
“Thôi thôi, không ăn con cua xấu tính này nữa, bảo bối đừng khóc”
Chưa dứt lời thì Chu Hạo Vũ lập tức bật chế độ mỉa mai:
“Chưa từng thấy đứa trẻ nào bất hiếu như đấy. Dám để mẹ phục vụ tận miệng luôn à?”
“Tôi ba tuổi biết bóc tôm cho mẹ, bốn tuổi biết đặt đồ ăn online, năm tuổi biết tự nấu cơm!”
“Bữa ăn toàn là tôi dỗ mẹ tôi ăn từng miếng từng miếng đó!”
“Mẹ là để cưng chiều và bảo vệ, là phải dùng cả đời để đền đáp ân nghĩa ấy!”
Cậu ta xong đầy tự hào.
Cả tôi và mẹ đều sững sờ.
Không hổ là con của nữ chính.
Dạy kiểu buông xuôi mà cũng ra một đứa như Chu Hạo Vũ.
Mẹ rút khăn giấy lau tay, rồi lạnh lùng cậu ta:
“Có giáo dục kiểu đó thì cái miệng cậu bẩn cũng không lạ. Đừng đem mấy cái lý lẽ méo mó của Chu Lê Lê ra dạy con tôi.”
“Giữa cha mẹ và con cái là mối quan hệ bình đẳng.”
“Tôi không cần con mình phải “đền đáp” gì cả.”
“Nó lần đầu con, tôi cũng lần đầu mẹ, điều chúng tôi cần là tôn trọng và thương lẫn nhau.”
“Chỉ có mấy vợ bất tài mới thích xem con là chồng, xem chồng là con để sai khiến.”
“Đợi lúc nào cậu hiểu câu này, thì nhớ lại mẹ cậu một chút nhé.”
Chu Hạo Vũ không biết đang nghĩ gì, hậm hực nhảy khỏi ghế, đòi về nhà.
Tạ ơn trời, cậu ta cuối cùng cũng chịu đi rồi!
Tốt nhất là… đừng bao giờ quay lại đây nữa!
Tôi sung sướng tiễn mắt theo bước chân của Chu Hạo Vũ ra cửa.
Không ngờ, ngay giây tiếp theo..
Chu Lê Lê lảo đảo chạy đến, ôm chầm lấy con trai, nước mắt giàn giụa:
“Mẹ tìm con rồi, Hạo Vũ ơi!”
“Có gì thì trút lên mình em là rồi, chị dâu ơi, sao lại bắt cóc và hành hạ con trai em như ?”
“Xin lỗi , em đã báo cảnh sát rồi.”
“Em phải… đòi lại công bằng cho con trai em!”
Phía sau Chu Lê Lê, là bố tôi vừa mới về đến nhà.
Cả ba chúng tôi lập tức rơi vào cảnh… vô cùng lúng túng.
Chu Lê Lê nước mắt lưng tròng, chỉ vào mẹ tôi tố cáo:
“Ngay từ lúc ở nhà bác Tô, chị dâu đã ghen tỵ vì Hạo Vũ thông minh, lanh lợi hơn con mình. Chị ấy còn buông lời cay độc với mẹ con tôi!”
“Mẹ con tôi đã cố nhún nhường, không ngờ vẫn bị chị dâu trả thù. Thật sự quá đáng!”
Tại sao Chu Lê Lê lại bịa chuyện trắng trợn như ?
Chẳng lẽ ta cố để Hạo Vũ rơi vào tay mẹ tôi, rồi dựng màn kịch này trước mặt bố tôi để chia rẽ gia đình tôi?!
Lỡ như… mẹ tôi thật sự không có ý tốt với Hạo Vũ… thì nhà tôi toang thật rồi!
Nghĩ đến đây, tôi sợ run, vội nấp sau lưng mẹ.
Mẹ tôi bước lên, thẳng tay nắm chặt cổ tay Chu Lê Lê, rồi bốp bốp hai cái tát giòn tan từ trái sang phải:
“Gọi cảnh sát đi!”
Chu Lê Lê hét lên một tiếng, ngã lăn xuống chân bố tôi.
Cô ta như một con thỏ non bị kinh hãi, nước mắt ngắn dài, giơ tay níu lấy ống quần bố tôi, khóc nấc:
“Anh ơi… cứu em với…”
Trong lúc nằm lăn lộn dưới đất, Chu Hạo Vũ bỗng ngồi thụp xuống hỏi:
“Mẹ ơi, mẹ từng con sao?”
Chu Lê Lê sững người.
“Mẹ con… con nhiều lắm…”
“Lúc mẹ của Tống Tiểu Quỳ gọi cho mẹ sao mẹ không nghe máy.”
“Nếu thật sự lo cho con, tại sao giờ mới tới?”
“Tại sao không quan tâm con mà chỉ trách móc người khác? Tại sao cứ chằm chằm vào bố của Tống Tiểu Quỳ, mà chưa từng thẳng vào mắt con?”
“Tình mẹ dành cho con… có thật không ạ?”
“Mẹ con mà, Hạo Vũ… mẹ không… con…”
Chu Lê Lê vội vàng lau nước mắt, định ôm con trai vào lòng.
Nhưng Hạo Vũ né tránh.
Bố tôi cũng lùi lại, vẻ mặt ghét bỏ, mắng thẳng:
“Đồ thần kinh.”
Cuối cùng, mọi chuyện khép lại khi các công an đến.
Tôi nằm bò bên cửa sổ lén.
Chu Lê Lê đuổi theo Hạo Vũ chạy ra khỏi nhà, cố gắng nắm tay con.
Nhưng hai mẹ con ấy… lại giống như hai người xa lạ, dần dần biến mất trong màn đêm dày đặc.
Phải rồi! Biến mất đi là tốt nhất!
Biến thật xa khỏi nhà tôi luôn nha!
Tôi vui vẻ quay người rời khỏi cửa sổ.
Ai ngờ phía sau vang lên tiếng lạnh của mẹ:
“Tống Kiêu, Chu Lê Lê đi rồi. Anh có định giải thích một chút không?”
“Cả người sắp bị nước hoa của ta ướp chín luôn rồi. Hai người dính với nhau bao lâu rồi hả?”
Gì cơ?! Chuyện này… là ám chỉ bố ngoại sao?!
Bố ơi! Bố hồ đồ rồi à?!
Tôi trốn sau rèm cửa lén ra ngoài.
Chỉ thấy bố bình thản cởi áo khoác, dùng một tay kéo ghế ra ngồi trước mặt mẹ.
Bờ vai rộng, chân dài, bóng lưng cao lớn gần như che khuất hoàn toàn mẹ tôi.
Trông y như sư tử đực trong thế giới vật đang giành lãnh địa.
“Vợ ơi, em đang ghen đấy à?”
“Lâu rồi em mới mắng bằng giọng điệu ghe tuông đó đấy.”
“Mắng nữa đi nào?”
Mặt mẹ hơi ửng đỏ, dùng mu bàn tay tát bố một cái.
Kết quả…
Bạn thấy sao?