Tôi Chỉ Muốn Yên [...] – Chương 1

Chương 1

Năm tôi sáu tuổi, tôi phát hiện ra… thế giới mình đang sống thực ra là một quyển tiểu thuyết tổng tài giới hào môn.

Bố tôi là nam phụ si , người mãi không thể có trái tim nữ chính.

Ngoài miệng thì bảo:

“Nếu lấy nam chính, từ nay tôi sẽ cắt đứt quan hệ với .”

Nhưng chỉ cần nữ chính rơi hai giọt nước mắt, ông lập tức phát điên đi trả thù nam chính, cuối cùng c.h.ế.t trong cảnh thảm khốc, vô cùng bi thương.

Mẹ tôi thì là đại phản diện.

Bà ấy suốt ngày nhằm vào nữ chính, chuyện gì cũng đi chuyện với ta, thậm chí còn bắt nạt cả con trai của nữ chính, và cuối cùng phải sống nốt phần đời còn lại trong tù.

Còn tôi? Tôi cũng đâu có rảnh rỗi gì.

Đến cả lúc đi vệ sinh tôi cũng phải nghĩ cách chọc tức nữ chính cho bằng .

Tôi thật sự không hiểu nổi!

Bố tôi là thái tử gia của Hải Thành.

Mẹ tôi là một nữ tiến sĩ xinh đẹp, tài năng.

Tôi vừa lọt lòng đã là công chúa, ngay cả cây bút chì bài tập cũng đính kim cương.

Cả nhà ba người nhà tôi đang sống cuộc đời tốt đẹp như thế, tự dưng lại cứ phải xoay quanh nam chính và nữ chính gì?

Chúng tôi bị điên hết rồi chắc?

Cho nên tôi phải ngăn không cho tất cả những chuyện đó xảy ra.

Ngày đầu tiên nữ chính trở về nước, ta lập tức chạy đến công ty tìm bố tôi.

Nghe tiếng gõ cửa, tôi nhanh như chớp leo lên đùi ông.

“Bố ơi! Con không bài tập này!”

Ông tháo kính bằng một tay, tác vừa tao nhã vừa sang trọng.

Không thèm để ý đến nữ chính đang đứng ngoài cửa, ông hỏi tôi trước:

“Là câu nào?”

【Hãy dùng các từ sau đặt thành một câu hoàn chỉnh: ông nội, hiệu trưởng, con, múa công, cho.】

Tôi đáp ngay:

“Ông nội con múa công cho hiệu trưởng! Đúng không ạ?”

“Câu đó mà đúng à?”

Bố tôi dùng bàn tay to với những khớp xương rõ ràng nâng tờ đề bài lên:

“Con nghĩ lại xem nào?”

“Ông nội hiệu trưởng múa công cho con?”

“Cho ông nội ra sau cùng thử xem?”

“Hiệu trưởng múa công cho ông nội con?”

Cả phòng chìm vào im lặng.

Bố tôi từ từ vò nát một góc bài tập.

Rồi hỏi tôi:

“Còn câu nào nữa không?”

Tôi lấy ra bài toán … 21 điểm, kèm thêm bài văn tiếng Anh viết bằng… phiên âm.

Đưa cho ông nhờ chỉ dạy.

Và thế là, bố tôi một tổng tài tốt nghiệp Đại học Harvard hoàn toàn “bốc hỏa”.

Chiếc sơ mi trắng bung ra hai cúc, gân xanh trên trán bắt đầu lộ rõ.

“Con vô trong phòng nghỉ ngồi chơi đi, bố cần… bình tĩnh lại.”

Nghe giọng ông khàn khàn đầy kiềm chế, tôi lập tức chạy vào phòng nghỉ.

Chẳng bao lâu sau, nữ chính cũng bước vào.

Không hổ là nữ chính, đúng là xinh thật.

Yếu đuối, mềm mại như cành liễu trong gió, đôi môi nhỏ nhắn, ánh mắt ngập ngừng như cần người chở che.

Nhưng bố tôi không buồn ngẩng đầu lên:

“Cô Chu đến đây có việc gì?”

“Anh gọi em là “ Chu” sao? Ha… cái cách gọi này nghe xa lạ thật đấy.”

“Tôi đã rồi. Từ cái ngày mang thai ngoài ý muốn, rồi còn cạy két sắt nhà tôi, chúng ta đã không còn liên quan gì nữa.”

Nữ chính ôm ngực, yếu ớt :

“Em đã chia tay với ấy rồi. Mấy tháng trước, lúc em đi lưu diễn múa công vòng quanh thế giới, ấy đưa một khác đi cùng”

“Cút ra ngoài!”

Hai chữ “múa công”… như một đốm lửa rơi vào đống củi khô.

Như một quả l.ự.u đ.ạ.n ném vào kho đạn dược.

Khiến cơn giận bị đè nén của bố tôi hoàn toàn bùng nổ.

Nữ chính không thể tin nổi những gì mình vừa nghe, trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.

Rồi bị bốn bảo vệ khiêng ra ngoài ném thẳng.

Xem ra… hai người họ không còn cơ hội “ cũ không rủ cũng tới” nữa rồi ha!

“Tống Tiểu Quỳ, con đang lén cái gì đấy?”

Tôi giống như bị người ta nắm nhược điểm, rụt rè bước từng bước ra ngoài.

Bố đang ngồi trên chiếc ghế đơn cạnh cửa sổ sát đất, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi mím lại, trên người toát ra khí thế của người đứng trên đỉnh cao quyền lực.

Tôi hơi sợ.

“Bố ơi, bố đừng nào khác không?”

“Tại sao bố lại phải người khác?”

Tôi định nữa lại thôi.

Thế là bố giơ tay trái lên.

Ngón áp út thon dài lấp lánh một chiếc nhẫn cưới.

“Chiếc nhẫn này đại diện cho cuộc hôn nhân giữa bố và mẹ con.”

“Hôn nhân không phải là một phút bốc đồng, mà là sau khi suy nghĩ thật kỹ, mới nguyện trao cả quãng đời còn lại cho đối phương, bước vào trái tim người đó, rồi mãi mãi không rời đi.”

“Sự mới mẻ, không phải là cùng người mới đi lại con đường cũ, mà là cùng người cũ trải nghiệm những điều mới.”

“Đợi đến khi con gặp thật sự, con sẽ hiểu.”

“Chỉ là bố mong ngày đó đến… muộn một chút.”

Ánh nắng xuyên qua hàng mi dài của bố, chiếu lên làn da rám nắng, để lại những vệt bóng dịu dàng đến lạ thường.

Tôi lờ mờ hiểu , nhào vào lòng bố:

“Bố chỉ mình mẹ con thôi, không người khác đâu!”

“Con sợ bố Chu Lê Lê nên cố chọc bố tức giận à?”

“Sao con lại nghĩ ?”

Tôi chột dạ cúi đầu. Bố như hiểu ra điều gì đó, gập máy tính lại, bế tôi lên.

“Thi 21 điểm này không giống cố ý đâu nhỉ. Bố phải bàn với mẹ con về vấn đề học tập của con rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...