Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, khẽ ho một tiếng.
“…Cố Hi, lâu rồi không gặp.”
Tôi không ngần ngại mà khen ngay.
“Lâu rồi không gặp, cậu trông thật đẹp trai.”
Lâm Vân Chu cụp mắt tôi.
“Cậu cũng .”
Bên cạnh, Tiêu Tấn lạnh lẽo trong im lặng, thầm chửi Lâm Vân Chu là đồ cáo già đầy tâm cơ.
Ba cái đầu xanh ngồi cạnh nhau, trông cũng khá nổi bật.
Cho đến khi cùng bàn tôi với mái tóc đỏ bước vào.
Ngồi xuống bên cạnh tôi.
Ừ, ba xanh điểm chút đỏ.
Càng nổi bật hơn.
30 Ăn xong, cả nhóm kéo nhau đến KTV.
Người thì uống rượu, người thì hát hò.
Bạn cùng bàn đề xuất chơi trò “Thật lòng hay thử thách”.
Tôi không mấy hứng thú.
“Trò này cũ rích rồi.”
Bạn tôi khẩy.
“Vậy thì đi hát đi.”
Nghĩ đến giọng ca như vịt đực bị bóp cổ của mình, tôi im lặng.
“…tôi chơi.”
Tiêu Tấn đen đủi hết lần này đến lần khác bị quay trúng.
Bạn cùng bàn hỏi cậu ấy một câu thật lòng.
“Cậu có người thích chưa?”
Tiêu Tấn đang rất sung trong mấy trò thử thách bỗng trở nên e dè.
Cậu ấy tôi định mở miệng, thì Lâm Vân Chu – vốn im lặng nãy giờ – lại lên tiếng trước.
“Cậu ấy có rồi, cậu ấy từng , còn với tôi là mãi không quên cũ.”
Tiêu Tấn trợn mắt cậu ta như thể vừa bị đâm một nhát sau lưng.
“Chuyện bao nhiêu lâu rồi còn nhắc lại!”
Tôi về phía Lâm Vân Chu, cậu ấy cụp mi, giọng dịu xuống.
“Xin lỗi, tôi chưa từng ai, không biết là không nên nhắc.”
Tiêu Tấn: ?
Bạn cùng bàn khều nhẹ tôi.
“Sao tôi thấy học thần Lâm có chút… trà xanh ấy?”
Tôi không nghĩ nhiều, phản đối ngay, giọng đầy thương cảm.
“Cậu gì thế, rõ ràng cậu ấy trông đáng thương mà!”
Bạn tôi: … Cậu mù rồi.
Tiêu Tấn bất chợt kéo Lâm Vân Chu đi vào nhà vệ sinh.
Trong hành lang vắng người, cậu ấy chặn Lâm Vân Chu lại, chất vấn.
“Tôi bảo sao thi xong cậu vẫn cắm mặt ở nhà học bài, thì ra là học mấy chiêu này đúng không, đồ mặt dày.”
Lâm Vân Chu ngẩng lên.
“Đây gọi là dùng chính cách của người ta để trả lại cho họ.”
Tiêu Tấn ngẩn ra.
“Lâm Vân Chu, câu đó là ý gì? Đừng bóng gió, rõ ra xem nào, cách gì, trả lại ai?”
Lâm Vân Chu: …
Suy nghĩ nhiều quá rồi, tên ngốc này không đấu nổi mình đâu ^_^
31 Tôi hơi uống quá chén.
Nắm lấy tay cùng bàn, chuyện trên trời dưới đất.
“Cô chủ nhiệm chỉ là miệng độc một chút thôi, thật ra tốt với tôi lắm.”
“Lần trước tôi bị viêm dạ dày nghỉ học, còn bảo Lâm Vân Chu gửi bài cho tôi.”
Bạn tôi tròn mắt.
“Lần cậu ốm đó, chủ nhiệm đi học tập ở tỉnh khác mà? Sao lại bảo Lâm Vân Chu gửi bài?”
Vậy là… không phải bảo.
Là Lâm Vân Chu tự nguyện?
Lâm Vân Chu và Tiêu Tấn trở lại.
Tiêu Tấn bị kéo đi hát, tôi ngồi xuống cạnh Lâm Vân Chu.
“Lâm Vân Chu, thật sự là chủ nhiệm bảo cậu gửi bài cho tôi sao?”
“Không dối.”
Tôi càng rướn gần hơn, tai Lâm Vân Chu đỏ bừng.
“Cố Hi, cậu… gần quá rồi.”
Lông mi của cậu ấy thật dài, tôi giơ tay khẽ vuốt một cái.
Lâm Vân Chu như sắp ngạt thở.
“Cố Hi, cậu… đừng như .”
Lý trí tôi đã bay mất, tôi mái tóc xoăn mềm màu xanh của cậu ấy mà lòng rối bời, thật muốn rua một cái.
Nghĩ , tôi thật.
“Cậu đi, tại sao…”
Lâm Vân Chu để mặc tôi loạn trên đầu, mắt tôi như thể tim sắp nổ tung.
Cuối cùng, cậu ấy hít sâu, hạ quyết tâm lên tiếng.
Giọng khàn và nhẹ.
“Cố Hi, tôi thích…”
Chưa kịp hết câu, tôi ngã gục xuống vai cậu ấy, ngủ mất.
Lâm Vân Chu như bị bắt nạt, ánh mắt lúng túng.
“Ngủ rồi.”
“Sao lại… như .”
Tôi vô thức dụi đầu lên vai cậu ấy, cậu ấy khẽ thở dài.
Cẩn thận điều chỉnh tư thế cho tôi.
Nhìn tôi, thì thầm: “Ngủ ngon nhé.”
Không xa đó, Tiêu Tấn đang cầm micro, hát đến khản giọng.
“Cậu tôi hay cậu ta, phải chăng cậu ấy thật sự tốt hơn tôi…”
Bạn cùng bàn vỗ vai cậu ấy an ủi.
“Sao đấy, nhớ cũ hả?”
Tiêu Tấn tu một ngụm bia.
“Sao tôi không thích nghe cậu chuyện thế nhỉ?”
32 Có điểm rồi, tôi vẫn đứng nhất.
Top 1 toàn thành phố khối tự nhiên.
Chuyện nằm trong dự tính.
Nộp xong nguyện vọng, tôi nhớ lại chuyện mình từng quyết định thích Tiêu Tấn.
Thật ra hình như cũng chẳng thích đến …
Nhưng đang rảnh, tỏ thử xem sao.
Tôi lôi nick phụ ra, thêm số QQ của Tiêu Tấn.
Viết một bài tỏ dài lê thê, tuôn hết bao nhiêu cảm ngưỡng mộ.
Tuy phần lớn là chém gió, tôi thấy mình viết khá ổn.
Bấm gửi.
Khoảng nửa tiếng sau.
“Tiêu Tấn” trả lời tôi.
“Cảm ơn cậu đã thích tôi.”
“Nhưng tôi đã có người trong lòng rồi, hy vọng cậu sẽ gặp người đáp lại cảm của mình.”
Bị từ chối rồi.
Không ngờ Tiêu Tấn lại từ chối dứt khoát như .
Quả nhiên cậu ấy vẫn chưa quên cũ.
Haizz, sớm biết tỏ với Tiêu Tấn cũng bị từ chối, thà thích Lâm Vân Chu còn hơn.
Cảm đang cao trào, tôi vẫn gõ.
“tôi hiểu rồi.”
“Chúc cậu hạnh phúc.”
“Tiêu Tấn.”
Bên kia gửi lại một dấu hỏi.
“?”
“tôi là Lâm Vân Chu.”
Ơ?
Tôi mới phát hiện — mình gửi nhầm người.
“Xin lỗi, nhận nhầm người rồi.”
Đối phương gửi mấy dấu chấm lặng lẽ.
Tôi thấy hơi áy náy.
Bạn thấy sao?