“Tất nhiên rồi, sau này đứa trẻ là của tôi, tôi tự chăm sóc, chúng ta tuyệt đối không xuất hiện trước mặt .” Tôi giơ ba ngón tay tác thề.
Hứa Lợi Hành đưa tôi đến cổng khu Văn Anh rồi đi luôn, thẻ ngân hàng cuối cùng ta cũng không nhận, tôi chỉ còn cách khi xuống xe thì đặt lại trên ghế, ta cũng thấy.
Tôi thong thả bước trên lối đi bộ trong khu, lên kế hoạch cho tương lai. Ngày mai sẽ bắt đầu chăm chỉ kiếm tiền. Con tôi phải mặc đẹp, ăn ngon, đi khắp nơi trên thế giới!
Nghĩ thôi cũng thấy vui, ai mẹ đơn thân không thể nuôi con, chẳng phải rất đơn giản sao.
Tâm trạng tôi phấn khởi, tảng đá trong lòng cũng coi như gỡ bỏ.
Tối về nhà, dọn dẹp đơn giản, tôi lên giường đi ngủ.
Tôi mơ thấy Hứa Lợi Hành đột nhiên biến thành một con hổ dữ, cứ đuổi theo tôi.
Tôi chạy mãi, đến khi ta gần đuổi kịp, há miệng chuẩn bị cắn tôi, tôi tỉnh dậy.
Nhìn đồng hồ mới bảy giờ, tôi đưa tay sờ sau lưng, đẫm mồ hôi, dính dáp rất khó chịu, liền đi tắm.
Dọn dẹp xong xuôi ra ngoài, đã bảy rưỡi.
Bảy giờ năm mươi đến công ty, khi quẹt thẻ ở dưới lầu, cửa không mở. Tôi tưởng thẻ bị lỗi, quẹt đi quẹt lại mấy lần vẫn không .
Tôi với bảo vệ dưới lầu rằng thẻ có thể bị khử từ, lần sau sẽ lại, giờ sắp muộn rồi.
Chú bảo vệ cầm thẻ của tôi xem, thẻ rồi tôi.
Nhìn tôi tôi còn , trên thẻ in hình tôi rõ ràng. Chú không cần kỹ thế đâu.
“Được rồi, nhanh chóng lại nhé.”
“Biết rồi, cảm ơn .” Tôi cúi nhẹ cảm ơn.
Cứ tôi vào , đi thang máy lên tầng 15, đây là công ty quảng cáo outsource, chủ yếu truyền thông cho các thương hiệu.
Từ khi tốt nghiệp đi , tôi đã việc ba năm, cũng coi như nhân viên cũ rồi, trên đường gặp thực tập sinh quen biết chào tôi: “Chị Kiều, không phải chị nghỉ thai sản sao, sao lại về rồi.”
Tôi đáp: “Phải kiếm tiền mua sữa cho con chứ.”
Cậu ấy to: “Chị Kiều, đừng , tiền của bố đứa trẻ không đủ sao, còn phải chị ra ngoài kiếm à.”
“Đúng rồi, ấy kiếm tiền sữa, tôi kiếm tiền mua bỉm.” Tôi .
Đều là tôi kiếm cả, không có bố đứa trẻ, tôi có thể vừa cha vừa mẹ. Đương nhiên không thể thật, đồng nghiệp thích bàn tán lắm, nếu họ biết thì…
Một người câu này, người khác câu kia, có thể dìm chết tôi.
“Chị Kiều, em phải bận rồi, hôm nay có khách lớn, tổ trưởng nhờ em chuẩn bị tài liệu.”
“Đi đi.”
“Tạm biệt chị Kiều.” Cậu ấy vẫy tay.
“Ừ.”
Khi tôi đến trước cửa phòng việc của nhóm kế hoạch, vừa bước vào, tôi đã cảm thấy không khí khác thường.
Quá kỳ lạ, bình thường nhóm kế hoạch ồn ào nhất, hôm nay lại yên tĩnh bất thường.
Đồng nghiệp thấy tôi vào, từ từ ngẩng đầu lên rồi cúi xuống. Tôi sao thế này, hôm nay tôi còn tô chút son cho tươi tắn, vào công ty còn soi gương nữa mà.
Khi tôi thấy “khách không mời” đang ngồi trên bàn việc của tôi, tôi hiểu vì sao nhóm kế hoạch hôm nay im lặng thế.
Hứa Lợi Hành cái tên đáng ghét kia! Ngồi trên ghế của tôi, còn ung dung rung chân, sau lưng còn có hai vệ sĩ mặc vest.
Nhìn sơ qua cứ tưởng xã hội đen.
Tôi tức giận đi đến, thấp giọng quát: “Anh gì ở đây!”
“Đến xem vợ tương lai của tôi gì, cũng khá đấy, ngồi gần cửa sổ, còn có thể ngắm trời xanh Anh ta xoay ghế ra cửa sổ.
“Liên quan gì đến , mau đi khỏi nơi việc của tôi.” Tôi tiến đến định kéo ta rời khỏi ghế.
Nhưng ta kéo tôi ngược lại, khiến tôi ngồi xuống đùi ta, đầu ta tựa vào vai tôi, hít hít mấy cái, : “Phụ nữ có thai không nên xịt nước hoa, không biết sao, như không bao lâu nữa sẽ sảy thai, trong bụng là con tôi, cẩn thận chút.”
“Đây là công ty.” Tôi muốn đứng lên, lại bị ta kéo lại ngồi trên đùi, lại : “Tiền tôi đã trả lại rồi, không còn quan hệ gì với .”
“Cô không có là không có, có bản lĩnh thì tự sinh đứa bé đi. Hôm qua gọi mẹ, gọi không phải lớn lắm sao, quên rồi à?”
Chuyện đó ta còn dám nhắc, hôm qua ta không ngăn lại, nếu tôi không gọi, sao mà kết thúc ?
“Tôi không quên, ai bảo mẹ trúng tôi!” Tôi nghiến răng.
“Mẹ chúng ta? Vậy càng phải kết hôn rồi, đã gọi là ‘chúng ta’.”
Tôi dẫm mạnh vào chân Hứa Lợi Hành, ta buông tay, tôi nhân cơ hội thoát ra: “Tôi không lấy, cùng lắm tôi nhận mẹ nuôi.”
Hứa Lợi Hành nhấc chân bị tôi dẫm, kêu đau, lại : “Cô cũng không xem bà ấy có chịu nhận không, bà ấy chỉ nhận con dâu thôi.”
Lý do mẹ nuôi không đứng vững, tôi chỉ châm chọc, không có ý gì khác, tôi với ta không có cảm, kết hôn gì chứ.
Tôi không muốn kết hôn, nếu trong thực tế gặp thật sự, tôi sẽ vì người ấy mà cam tâm kết hôn.
Khi đến, người ta không tránh .
Hứa Lợi Hành đứng dậy, đi ngang qua tôi, dừng lại bên tai tôi : “Đúng rồi, tôi đến đây là để xin nghỉ thai sản cho , tức là từ hôm nay không cần đi nữa.”
“Đã thì xem có cần mang gì theo, thu dọn nhanh chút, tôi đợi ở cửa.” Anh ta còn .
Nụ của ta trong mắt tôi chướng mắt cực kỳ, tôi chỉ muốn tát ta một cái. Dĩ nhiên, tôi không thể .
Đang ở công ty, nếu tôi , mọi người sẽ bàn tán. Tôi nắm chặt nắm tay, nhịn! Rồi sẽ có ngày tôi trả thù.
Hứa Lợi Hành đi xa, đồng nghiệp ngồi đối diện tôi thò đầu ra khỏi vách ngăn, thì thào hỏi: “Kiều An, người đó là chồng chị à, đẹp trai ghê.”
Anh ta chồng cái gì, ông chồng thì có! Tôi qua loa đáp: “Coi như đi.” Bố đứa trẻ, bớt lại coi như chồng.
“Chị nghỉ, em sẽ nhớ chị.”
Tôi lấy hết đồ ăn vặt trong ngăn kéo, nhét vào tay ấy: “Em nhớ là nhớ đồ ăn vặt của chị thôi phải không, lấy hết đi, trong tủ lạnh công ty còn vài chai nước, em uống luôn đi.”
Cô ấy khúc khích: “Vậy em không khách sáo nhé, chị Kiều tốt quá.”
Tôi mở hết ngăn kéo, xem qua chẳng có gì cần lấy, trên bàn ngoài tài liệu ra chỉ có một chậu xương rồng.
“Văn Văn, giao cho em một nhiệm vụ.” Cô ấy tôi, tôi đưa chậu xương rồng từ vách ngăn qua “Nhớ chăm sóc tốt bé Xương của chị nhé.” Bé Xương chính là chậu xương rồng đó.
Văn Văn tác chào nghiêm trang, nghiêm túc : “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
Cô ấy chìa tay, tôi trịnh trọng giao chậu xương rồng cho ấy, giống như đang nghi lễ bàn giao.
Sau khi giao bé Xương cho Văn Văn, tôi dọn dẹp đơn giản, cầm mấy quyển sách đi tìm Hứa Lợi Hành, ta đang đứng dựa vào khung cửa phòng nhóm kế hoạch, khoanh tay trước ngực.
Thấy tôi, ta hỏi: “Hết rồi à?”
Tôi đáp: “Hết rồi, mang theo cũng vô ích.”
Hứa Lợi Hành ừ một tiếng, định giành lấy sách: “Đưa tôi, tôi cầm.”
“Không cần, tôi tự cầm .” Tôi ôm sách sang bên tránh tay ta.
“Được thôi, tự cầm.” Anh ta quay người đi trước, tôi bước nhanh theo sau.
4.
Mua về rồi thì đặt trong góc phòng khách, phủ bụi, dù sao tôi cũng chỉ mua về để vật trang trí, lâu ngày rồi quên bẵng đi.
Hứa Lợi Hành lại thấy hứng thú với mấy món đồ trang trí kỳ quặc trong nhà tôi, ví dụ như bức tường phòng khách treo đầy túi giấy hàng hiệu, cũng khá hoành tráng.
“Nhà độc đáo ghê.” Hứa Lợi Hành dựa vào khung cửa tôi thu dọn quần áo.
Tôi gấp một cái áo bỏ vào vali, : “Tôi muốn về nhà tự dưỡng thai, không?”
Hứa Lợi Hành ho vài tiếng, quay người bước đi : “Không , nếu muốn bị tôi đánh một gậy, tôi có thể ra tay.”
Tôi tức đến đỉnh điểm, định xông lên cãi lại Hứa Lợi Hành, tôi cũng là con người, đây rõ ràng là cưỡng ép, tôi không đồng ý!
Bước đến cửa, thấy Hứa Lợi Hành ngồi trên ghế bập bênh trong nhà tôi, thoải mái đong đưa, hai vệ sĩ cơ bắp ngồi nghiêm chỉnh trên sofa uống nước, tôi lập tức quay đầu.
Bạn thấy sao?