Hay là chị muốn lén lút với em?”
Trong lúc , tay cậu đã vòng qua ôm lấy eo tôi.
Tôi bỗng nổi hứng trêu lại, nhẹ giọng hỏi:
“Nếu chị là muốn, thì em có đồng ý không?”
Cánh tay siết chặt hơn.
“Em đồng ý.”
Ánh mắt sáng rực, giọng dứt khoát.
Tôi cong môi , định giải thích về “ trai”.
Nhưng tất cả lời vừa lên đến cổ…
Đều bị cậu ấy nuốt trọn bằng một nụ hôn mạnh mẽ, mãnh liệt.
7.
Nụ hôn của cậu ấy không hề dịu dàng, mà như một cún nhỏ đang giận dỗi vì ghen.
Muốn trong mắt, trong tim tôi chỉ có mình cậu.
Chỉ cậu, chỉ cưng chiều cậu.
Cũng muốn dùng dấu ấn này, hoàn toàn chiếm lấy tôi.
Trong lòng tôi âm thầm sung sướng.
Mặc cho cậu ấy chinh chiến từng tấc lãnh thổ, lấn tới từng bước.
Tôi nhân cơ hội vươn bàn tay “hư hỏng”, mò mẫm khắp nơi mình muốn sờ.
Đúng lúc đang chuẩn bị “tấn công bước tiếp theo”…
Tô Dã đột ngột ấn nút tạm dừng, giữ một khoảng cách nhỏ với tôi.
Cậu thở dốc, yết hầu lên xuống không ngừng.
Nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Bây giờ chị rút lui vẫn còn kịp.
Em không muốn chị phải hối hận.”
“Tôi không có trai.”
Tôi buột miệng, chẳng kịp nghĩ gì.
Tô Dã khẽ chân mày, có vẻ không ngờ tôi sẽ trả lời .
“Cái người tên Thẩm Dục đó không phải trai tôi.
Cậu ấy có thích thì cũng chỉ thích em, không bao giờ thích tôi, hiểu chưa?”
“Không hiểu.”
Tôi đưa tay ra trước mặt cậu, giơ một ngón trỏ lên.
Rồi từ từ gập lại.
“Giờ hiểu chưa?”
Biểu cảm của Tô Dã lúc này phức tạp vô cùng.
“Chắc là… hình như hiểu rồi…”
Nhưng cái vẻ muốn lại thôi ấy… đáng chết đi .
Tôi không nhịn , kiễng chân hôn nhẹ lên môi cậu một cái.
“Chuyện cụ thể chị sẽ kể sau, không phải bây giờ.”
Tôi vòng tay ôm lấy cổ cậu, kiễng chân hôn lên yết hầu sắc nét.
Rồi tinh nghịch lè lưỡi, chọc nhẹ vào nơi mềm mại ấy — vừa ngứa vừa nhột.
“Em thấy sao, đồ em trai thối?”
Người đã bị tôi trêu đến đỏ như tôm luộc.
Không thốt nên lời, chỉ miễn cưỡng rên lên một tiếng “Ưm~”
Mang theo run rẩy.
Bên ngoài trời nắng rực rỡ.
Bên trong, cuồng phong bão tố.
Hơi nóng ẩm ướt quấn chặt lấy nhau.
Sau cơn mưa, đóa hoa càng thêm diễm lệ.
8.
Lại là một buổi sáng đầy nắng ấm.
Mơ màng mở mắt ra.
Tôi lập tức giật bắn tim, khẽ hét lên một tiếng.
Cô thân Tô Tô đang đứng ở cuối giường.
Mặt không biểu cảm, yên lặng “thưởng thức” khung cảnh hỗn độn trước mắt.
Vô cùng thảm không nỡ .
Sau đó, ấy dùng ánh mắt mà chỉ hai đứa con thân thiết mới hiểu để chất vấn tôi.
[Tốt nhỉ, mới vắng mặt vài hôm mà cậu đã dọn cả nhà tôi đi mất.]
[Bảo sao cứ kiếm cớ chui vào phòng em tôi, đúng là có ý đồ từ lâu!]
[Giỏi lắm, Lâm Tiểu Tiểu, tốt nhất cho tôi một lời giải thích hợp lý.]
Tôi vừa lắc đầu vừa gật đầu.
Cuối cùng nặn ra một nụ “hì hì” để che giấu sự ngại ngùng.
Cố gắng chịu đựng cái lưng đau nhức muốn chống người ngồi dậy.
Kết quả bị người trong chăn kéo ngược lại.
Tô Dã chôn đầu vào hõm cổ tôi.
Giọng khàn khàn mang theo chút nghẹt mũi:
“Chị dậy sớm … chắc là hôm qua em còn chưa cố gắng đủ.”
Vừa , tay cậu ta lại bắt đầu không đàng hoàng.
Tôi mở to mắt, lập tức giữ lấy bàn tay đang loạn.
Vội vàng nhắc nhở: “Chị cậu đến rồi!”
Lúc này cậu ta mới như sực tỉnh, mở mắt ra.
Nhìn theo hướng tay tôi chỉ.
Ánh mắt điềm nhiên, bình tĩnh.
Hoàn toàn không giống tôi — chột dạ như thể vừa ngoại bị bắt quả tang.
“Chị à, chị đứng là không lịch sự đâu, dọa em sợ đó.
Ra ngoài trước đi, để bọn em bận xong rồi tìm chị sau.”
Tôi và Tô Tô trừng mắt, cùng lúc trố mắt cậu ta.
Cậu ta vừa … ?
Hí hí…
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?