Tôi Chỉ Muốn Làm [...] – Chương 6

6

Mẹ chồng không ngờ đứa con trai út mà bà thương lại có bộ mặt như , hối hận không kịp. 

“Trời ơi, sao tôi lại sinh ra đứa con bất hiếu thế này, biết lúc đầu tôi bóp c.h.ế.t nó cho rồi.” 

Nói xong, mẹ chồng lại tôi: “Mộ Mộ, mẹ không muốn chết, con cứu mẹ đi.” 

Trong lòng tôi không có chút thương nào. 

“Mẹ à, con đâu phải bác sĩ, sao mà cứu mẹ? 

“Với lại, bây giờ tiền trong nhà đều ở trong tay hai người con trai của mẹ. 

“Con không có tiền, cũng không thể quyết định gì.” 

“Hơn nữa, chẳng phải chính mẹ đó sao, bệnh viện cũng có thể là lừa đảo, biết đâu mẹ chẳng sao cả.”

Ung thư giai đoạn cuối, ngoài việc cho thuốc giảm đau, đến bệnh viện cũng không gì nhiều. 

Chỉ là, trong những ngày cuối đời của mẹ chồng, cậu em chồng vốn luôn xem là hiếu thuận lại chưa từng quay về. 

Ngay cả Phó Thành Minh cũng thường xuyên tăng ca, không muốn về nhà. 

Trong làng lời ra tiếng vào cũng nhiều hơn, ai nấy đều em nhà họ Phó là loại ăn cháo đá bát, bất hiếu. 

Mẹ chồng gầy trơ xương, khóc đến mù cả mắt, nắm lấy tay tôi: 

“Mộ Mộ, đều là lỗi của mẹ, lúc trước nếu nghe lời con thì đã tốt rồi.” 

Tôi người đang nằm trên giường, trong lòng lại bình thản như nước. 

Tự mình nghiệt, thì tự mình gánh chịu. 

Trên đời này, gì có thuốc hối hận. 

Trong khoảng thời gian cuối cùng ấy, tôi đã thông báo cho bè thân thích đến thăm bà. 

Mẹ chồng gặp ai cũng tôi hiếu thảo, còn hai đứa con trai thì là phường lòng lang dạ sói. 

Khi kỳ nghỉ hè kết thúc, mẹ chồng cuối cùng cũng qua đời. 

Cậu em chồng khóc lóc dữ dội trong linh đường: “Mẹ ơi, sao mẹ lại ra đi như ?” 

Phó Thành Minh cũng khóc không thành tiếng: “Mẹ ơi, con không còn mẹ nữa rồi.” 

Người không biết, còn tưởng hai người họ hiếu thuận đến mức nào. 

Tưởng rằng chuyện đến đây là kết thúc, ai ngờ cậu em chồng lại bưng bài vị của mẹ chồng lên, chỉ vào tôi. 

“Tất cả là tại chị, nếu không có chị, mẹ tôi sao có thể c.h.ế.t ?”

07

Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu em chồng lại

“Hồi đó khi mẹ chẩn đoán mắc ung thư, tại sao chị không lo? 

“Nếu chị chịu lo, thì mẹ tôi chắc chắn đã không c.h.ế.t như .” 

Tôi bộ mặt xấu xí của cậu ta chỉ thấy buồn

Tôi lại sang Phó Thành Minh, ta cũng bước ra

“Mộ Mộ, em thật quá đáng. 

“Lúc đó nếu em kiên quyết thêm chút nữa, thì cũng sẽ nghe em, mẹ cũng đã không ra đi như .” 

Lòng tôi đã sớm nguội lạnh, cũng sớm biết họ sẽ như thế này. 

Tôi lấy ra bảng kết quả kiểm tra của mẹ chồng. 

“Tôi là người không lo sao? Người đưa mẹ đi kiểm tra là tôi, bệnh viện đã rõ ràng chẩn đoán là ung thư. 

“Là chính bệnh viện lừa đảo, không cho mẹ chữa trị. 

“Nếu mọi người không tin, thì có thể đến bệnh viện mà hỏi. 

“Huống hồ, tiền bạc đều nằm trong tay hai em các người, mấy người không muốn chữa bệnh thì trách ai ?” 

Cậu em chồng còn định phản bác, lúc này người trong làng cũng đứng ra. 

“Ôi chao, Phó Gia Thành, đồ không có lương tâm. 

“Mẹ cậu trước khi c.h.ế.t đã với chúng tôi, là vì tin lời cậu, nên mới bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất.” 

“Đúng , lúc mẹ cậu bệnh, người trong làng đều đã đến thăm. 

“Chị dâu cậu bận rộn trước sau chăm sóc, chỉ không thấy cậu và cậu đâu cả.” 

“Người c.h.ế.t rồi, không tự kiểm điểm bản thân thì thôi, lại còn đổ trách nhiệm cho người khác, thật chẳng ra sao.” 

“……”

Người trong làng ai cũng có mắt để

Trong khoảng thời gian cuối đời của mẹ chồng, tôi đã cố gắng mời người trong làng đến nhà chơi. 

Sự thật ra sao, mọi người đều rõ ràng. 

Cậu em chồng thấy mọi người bênh vực tôi, tức đến đỏ cả mắt, hận không thể g.i.ế.c tôi cho hả giận. 

Phó Thành Minh còn bước ra, giơ tay định tát tôi một cái. 

“Lương Mộ, em có biết chuyện trong nhà không nên đem ra ngoài không? 

“Cho dù Gia Thành có gì sai, thì nó vẫn là em trai

“Chuyện trong nhà thì nên đóng cửa bảo nhau, sao em cứ phải ầm lên cho thiên hạ đều biết? Em thật quá đáng rồi.” 

Tôi tránh né, không gì, chỉ lạnh lùng ta. 

Đây chính là cái gọi là “người đàn ông tử tế” — chỉ biết cứng rắn với người trong nhà. 

Kiếp trước, hai em họ cũng y hệt như

Sau khi chuyện xảy ra, liền co mình trốn phía sau, đổ hết mọi sai lầm lên đầu phụ nữ. 

Cái gọi là “chuyện nhà không nên truyền ra ngoài”, chính là g.i.ế.c tôi để trút giận, kiếm lợi. 

Nhưng tôi không vội, đối đầu trực diện chẳng có lợi gì.

“Phó Thành Minh, điên rồi sao? Mộ Mộ là người vợ tốt như , mà cũng dám ra tay?” 

Trong làng, một người phụ nữ thân với tôi đứng chắn trước mặt tôi

Sắc mặt Phó Thành Minh càng thêm khó coi, thậm chí vì tức giận mà đỏ cả lên. 

Lúc này trưởng làng vội bước ra

“Thôi rồi, có chuyện gì thì để riêng, bây giờ lo chôn cất người đã mất là quan trọng nhất.” 

Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của mọi người, tang lễ của mẹ chồng cũng không bị trì hoãn. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...