Tôi Chỉ Muốn Làm [...] – Chương 4

4

“Anh gì thế, mẹ già rồi, cãi lại bà không tốt cho sức khỏe của mẹ đâu. 

“Dạo gần đây em cũng đã hiểu ra, chúng ta là vợ chồng, tiền để ở ai cũng như nhau. 

“Hơn nữa… em về nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ lại mang cả đống tiền theo người sao?” 

Phó Thành Minh nghe xong, cuối cùng cũng hiểu ra.

Hơn nữa, ta thật sự sợ tôi mang số tiền đó về nhà mẹ đẻ để giúp đỡ bên ngoại. 

Anh ta vội vàng cất kỹ tiền. 

“Vậy , sau này số tiền này để giữ, em về nhà mẹ thì đi sớm về sớm. 

“Mẹ đang bệnh, trong nhà mà không có phụ nữ việc thì không đâu.” 

Tôi biết ngay, Phó Thành Minh sẽ vì tiền mà đồng ý để tôi về nhà mẹ. 

“Vâng.” 

Bề ngoài tôi đồng ý, trong lòng thì đã lạnh đến cực điểm. 

Lúc mới cưới, ai cũng Phó Thành Minh là người thật thà, siêng năng. 

Nhưng chỉ có tôi biết, người thật thà thì suy nghĩ cổ hủ, suốt ngày phòng bị vợ mình, lòng thì cứng rắn lạnh lẽo, sưởi mãi cũng không ấm. 

Sau khi tôi dẫn con về nhà mẹ đẻ, mẹ tôi liền hỏi đến chuyện bên nhà chồng. 

“Mộ Mộ, mẹ chồng con thế nào rồi?” 

“Bác sĩ là ung thư vú.” 

Mẹ tôi sửng sốt: 

“Vậy sao không vào bệnh viện phẫu thuật, còn ở nhà gì?” 

“Mẹ chồng con lên chùa xin nước bùa, uống vào sẽ khỏi.” 

Mẹ tôi vô cùng kinh ngạc: 

“Người già mê tín thì thôi, sao các con cũng mê tín theo? Không mổ, để tế bào ung thư di căn, là mất mạng đấy. 

“Con mau về khuyên mẹ chồng con nhập viện đi, nếu không có tiền, mẹ sẽ cho con mượn một ít.”

Kiếp trước, khi tôi về nhà mẹ đẻ, ba mẹ tôi biết hình của mẹ chồng, không hai lời liền cho tôi mượn tiền. 

Chỉ là họ không biết, số tiền đó chẳng giúp gì cho tôi, ngược lại còn trở thành tấm bùa đòi mạng. 

Cũng không biết sau khi tôi chết, họ đã đau lòng đến mức nào. 

“Mẹ, chuyện này mẹ đừng lo, mẹ chồng con có hai đứa con trai ở bên, con cũng không xen vào

“Lúc con đi, tinh thần của bà vẫn ổn, chắc cũng không sao đâu. 

“Nhưng mẹ à… con thật sự muốn mượn mẹ chút tiền.” 

Mẹ tôi tưởng là mẹ chồng tôi bệnh cần tiền, liền lấy ngay cho tôi một ngàn tệ. 

Buổi chiều, tôi để con lại nhà mẹ đẻ, rồi trực tiếp đến huyện để mua hai gói bảo hiểm nhân thọ cho mẹ chồng và chồng. 

Nhưng không may, lúc ra khỏi cửa lại đụng ngay cậu em chồng. 

Gã ta thấy tôi, mặt mày nghiêm túc: 

“Chị dâu, chị không ở nhà chăm mẹ, đến đây gì?” 

Tôi mặt không biểu cảm: 

“Chị về nhà mẹ ở vài hôm, tiện đi với mẹ chị chút việc. 

“Em hỏi chị, còn em thì sao? Hôm qua mẹ mới khỏe lại một chút, sao hôm nay em đã lên huyện rồi?” 

Mặt cậu em chồng đỏ lên, sau đó liền

“Em có chút việc riêng, không liên quan đến chị.” 

Có lẽ sợ tôi phát hiện chuyện gì, gã ta cũng không hỏi thêm tôi gì, vội tìm cớ bỏ đi. 

Tôi theo hướng gã đi, phát hiện đó là một nhà hàng cao cấp. 

Tôi liền đi theo, thấy cậu em chồng đang hôn môi với một xinh đẹp. 

Thì ra là đang hẹn hò. 

Chậc chậc, ăn một bữa ở đây cũng phải mấy chục đến cả trăm tệ. 

Có tiền hẹn hò, còn mẹ ruột bị bệnh thì lại tiếc tiền. 

May mà tên bạch nhãn lang này không phải em ruột của tôi, nếu không tôi đã bóp c.h.ế.t hắn rồi. 

Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm, dù sao kiếp này, bất kể xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không nhúng tay vào nữa.

05

Chỉ là, bệnh của mẹ chồng lại chuyển biến xấu nhanh hơn tôi tưởng. 

Một tháng sau, Phó Thành Minh cho người nhắn tôi, mẹ chồng không ổn rồi. 

Kỳ nghỉ hè chưa kết thúc, nghĩ đến con còn nhỏ, tôi bèn để con ở lại nhà mẹ đẻ, một mình quay về. 

Sau khi về đến nơi, mẹ chồng đã nằm trên giường đau đến mức sống dở c.h.ế.t dở. 

“Ôi chao, đau không chịu nổi nữa rồi, mau cho tôi thuốc giảm đau.” 

Phó Thành Minh : “Anh thấy mẹ không ổn rồi, hay là đưa đến bệnh viện đi?” 

Cậu em chồng lại nhíu mày: “Mẹ hay bị đau, chắc là bệnh cũ thôi. 

“Lần trước đến bệnh viện cũng không kiểm tra ra nguyên nhân, hay là cứ quan sát thêm xem sao. 

“Biết đâu một lát nữa lại tự đỡ.” 

Phó Thành Minh là người không có chính kiến, lại sang tôi: “Mộ Mộ, em thấy sao?” 

“Chuyện của mẹ, hoặc là để mẹ tự quyết định. 

“Hoặc là hai em tự bàn bạc với nhau, em không quyết

“Hơn nữa, lúc trước khi đi em đã đưa hết tiền cho rồi mà, hai người tự quyết định đi.” 

Cậu em chồng lập tức : “Mẹ, ba mẹ của Huệ Huệ đều đã đồng ý rồi, tiền sính lễ mười ngàn, ngày kia con đi qua đó.” 

Mẹ chồng vừa nghe liền mừng rỡ, dường như cơn đau cũng đỡ đi không ít.

“Vậy , không đến bệnh viện nữa, đến phòng khám nhỏ lấy ít thuốc là rồi.” 

Phó Thành Minh : “Được, nghe theo mẹ, đến phòng khám nhỏ.” 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...