Tôi Chỉ Muốn Làm [...] – Chương 3

3

Về đến làng, mẹ chồng liền mua dầu đèn, giấy vàng mã, còn chuẩn bị nhiều lễ vật mang đến chùa thắp hương. 

Trước khi đi, bà hỏi tôi: 

“Mộ Mộ, hay là con đi cùng mẹ nhé?” 

Tôi gật đầu đầy nghiêm túc: 

“Tất nhiên rồi, cả nhà mình cùng đi, như mới thể hiện lòng thành.”

Thậm chí khi đến chùa, tôi còn mua thêm một ít nhang đèn. 

Mẹ chồng tỏ ra vô cùng không hài lòng. 

“Tốn thêm tiền gì? Lễ vật mẹ mua đã đủ nhiều rồi. 

“Lần này Bồ Tát nhận nhiều lễ vật như , nhất định sẽ phù hộ mẹ vượt qua khó khăn. 

“Đợi mẹ khỏi bệnh, đến lúc đó còn phải trông coi việc dựng vợ gả chồng cho Gia Thành nữa.” 

Tôi vội vàng nhận sai. 

“Mẹ đúng, là con hoang phí.” 

Tôi dáng vẻ thành tâm của mẹ chồng, lại pho tượng đất trước mắt, thở dài trong lòng: Bồ Tát cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của mỗi người. 

Sau khi cúng bái xong, mẹ chồng còn lấy đi một phần lễ vật. 

“Bồ Tát từ bi, chắc chắn không tham ăn đến , sẽ không nhận nhiều đâu. 

“Mang một phần về, còn có thể về món ngon ăn bù lại.” 

Tôi đã sớm quen với kiểu hành xử này của mẹ chồng nên cũng chẳng thấy lạ lùng gì nữa. 

Sau khi về nhà, mẹ chồng bắt đầu uống nước bùa. 

Ngay trong đêm đầu tiên, đã đau đến mức không chịu nổi. 

“Mẹ, rốt cuộc mẹ sao ?”

Phó Thành Minh lo lắng hỏi: 

“Hay là, chúng ta đưa mẹ đến bệnh viện đi?” 

“Bệnh viện gì chứ, mẹ không đi đâu.” 

Mẹ chồng ôm bụng

“Tốn tiền oan uổng gì, tiền của nhà mình còn phải để dành cho Gia Thành cưới vợ.” 

Cậu em chồng lại

“Con thấy chắc là bệnh cũ thôi, biết đâu lát nữa lại tự hết, hay là chờ thêm một chút đã.” 

Mẹ chồng cũng đồng ý. 

Nhưng chưa bao lâu, bà đã không chịu nổi nữa. 

Phó Thành Minh

“Được rồi, đừng chậm trễ nữa, hay là đưa đến phòng khám đi.” 

Tôi dừng lại một chút rồi

“Vậy hai người đi lấy tiền, em ở lại chăm mẹ.” 

Cậu em chồng do dự. 

“Em… em gì có tiền? 

“Anh hai, ứng trước đi, sau này tốn bao nhiêu, mình chia đôi, em sẽ trả lại cho .” 

Mẹ chồng vừa nghe đến chuyện phải tốn tiền, liền xua tay đẩy chúng tôi ra. 

“Tốn tiền gì, mẹ không đi đâu, chắc là do mẹ uống ít nước bùa quá. 

“Gia Thành, con đi pha cho mẹ thêm một bát nước bùa nữa.” 

“Dạ vâng, mẹ.” 

Chồng tôi chặn cậu em lại: 

“Mẹ hồ đồ thì thôi, chẳng lẽ em cũng hồ đồ theo sao?”

“Hơ, hai, cái gì gọi là em bậy?

“Là mẹ tự muốn uống, đâu phải em ép mẹ uống.

“Hơn nữa, đây là nước bùa mẹ đã tốn không ít tiền để cầu , sao có thể có vấn đề ?”

Cậu em chồng còn uất ức :

“Nói cho cùng, mẹ thường bảo em rằng cầu xin Bồ Tát phù hộ thì phải thành tâm thành ý.

Anh nghi ngờ như , chẳng lẽ không sợ bị Bồ Tát trừng sao?”

Bà mẹ chồng đẩy Phó Thành Minh ra một cái: “Tránh ra, em con đúng đấy, chắc là Bồ Tát thấy lòng không thành.”

Cũng không biết có phải do dùng độc trị độc, hay là cơ thể mẹ chồng đã tạo ra kháng thể.

Tóm lại, sau khi uống nước bùa đó, mẹ chồng lại thần kỳ không còn đau bụng nữa.

Hơn nữa các triệu chứng trên người cũng kỳ diệu thuyên giảm.

, ngày hôm sau, mẹ chồng càng tin chắc rằng bà không bị bệnh, là bệnh viện chẩn đoán sai.

Mẹ chồng nằm trên giường với cậu em chồng:

“Mẹ đã là mẹ không bị bệnh, mà Mộ Mộ cứ bắt mẹ đi kiểm tra, tốn bao nhiêu tiền, chẳng biết tiết kiệm gì cả.”

“Mẹ, chị dâu là người tâm cơ sâu nặng, không chừng là cấu kết với bệnh viện để lừa tiền chúng ta.”

“Suỵt, con linh tinh gì thế, chị dâu con gì có bản lĩnh lớn như ?”

Mẹ chồng không tin, lại cảm thấy con út không thể gạt bà.

“Nhưng con cũng không phải không có lý, sau này chúng ta phải đề phòng, đừng để người ngoài tính kế.”

Tôi bưng cơm đứng ở cửa nghe câu này, không hề tức giận.

Bởi vì tôi biết, mẹ chồng sống không bao lâu nữa.

04

Tôi nhân cơ hội này, giao toàn bộ số tiền đang giữ cho Phó Thành Minh. 

“Em thấy mẹ không sao rồi, bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, em muốn đưa con về nhà mẹ đẻ một chuyến. 

“Tiền này giữ ở chỗ em cũng không an toàn, tốt nhất là đưa cho giữ.” 

Phó Thành Minh luôn cảm thấy gần đây tôi có gì đó kỳ lạ, ta nghi ngờ tôi. 

“Anh này, dạo này em sao lạ thế? 

“Bình thường mỗi khi lĩnh lương, em đều hận không thể giữ hết tiền, chỉ sợ mẹ mang hết cho Gia Thành cưới vợ. 

“Còn trước đây, em luôn mẹ là người cổ hủ, không hiểu lẽ phải, chuyện gì cũng đối đầu với bà. 

“Giờ không những ngoan ngoãn với mẹ, mà còn đưa tiền cho giữ? 

“Có phải em đang tính toán chuyện gì không đấy?” 

Người cùng nằm chung chăn gối, Phó Thành Minh hiểu tôi là chuyện bình thường. 

Nhưng ta hiểu tôi, thì tôi cũng hiểu ta. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...