Giọng bà Giang càng lúc càng nhỏ, như bị ánh mắt tôi bóp nghẹt cổ họng.
Cuối cùng bà hoàn toàn sụp đổ, khai tuốt tuồn tuột như trút đậu từ ống tre:
“Giang Vương thật ra là con ruột của tôi! Năm đó sợ nó bị cháu lừa, nên tôi và ba nó mới diễn vở kịch giả – thật tráo đổi, muốn ép nó tỉnh lại mà rõ bộ mặt thật của cháu. Ai ngờ… ai ngờ…
Giờ tôi với ba nó đều biết cháu không phải kiểu con hám tiền vô lương tâm, bọn tôi đồng ý để hai đứa ở bên nhau rồi… thật đấy…”
Tôi hỏi:
“Thế thì sao? Anh ta chẳng sắp cưới Từ Du Nhiên rồi còn gì?”
Bà Giang vội xua tay:
“Không không! Chuyện đó là để dỗ bà nội chữa bệnh, nên mới cùng Từ Du Nhiên hợp tác lừa bà ấy thôi!”
Tôi hỏi tiếp:
“Vậy Giang Vương đâu?”
Bà đáp:
“Tôi đã cho nó biết sự thật rồi, bảo rằng bọn tôi đồng ý cho hai đứa ở bên nhau. Nhưng nó cháu đã có trai mới, không muốn quay lại nơi đau lòng này nữa, quyết định ở lại quê nông luôn. Tôi đến tìm cháu lần này, là muốn nhờ cháu đi khuyên nó về lại.”
Tôi:
“Cháu có trai rồi, cháu không đi.”
Bà Giang:
“Tôi cho cháu mười triệu, chỉ cần khuyên nó về là .”
Tôi lắc đầu kiên quyết:
“Không đi!”
“Ba mươi triệu!”
“Không đi!”
“Năm mươi triệu!”
13
Năm tiếng sau, tôi xách vali quay lại khu sân vườn làng quê quen thuộc ấy.
Lăng Phong và bà nội sau khi nhận “thù lao diễn xuất” từ mẹ Giang, đã thu dọn hành lý rời đi.
Gió đầu thu mang theo hương lúa chín thoang thoảng.
Cây hồng già giữa sân cũng đã kết đầy trái chín mọng.
Lần theo mùi thơm của đồ ăn, tôi nhẹ chân bước vào bếp.
Giang Vương đang ngồi xổm nhóm lửa trước bếp củi. Tôi lén đi đến sau lưng , cả người áp lên tấm lưng rắn chắc, hai tay ôm chặt cổ .
“Đang nấu món gì thế?”
“Chân giò kho xì dầu, tối qua em bảo muốn ăn mà?” – Giang Vương xoay người, bế tôi ngồi lên đùi , rồi cúi đầu hôn mạnh một cái lên môi tôi – “Ngoan nào, chỗ này bẩn, ra ngoài đợi chút đi.”
Tôi nhất quyết không chịu ra, lôi từ trong túi ra tấm chi phiếu, vẫy vẫy trước mặt :
“Nhìn nè Tám mươi triệu tệ đó nha, mẹ đúng là hào phóng!”
Thật ra… tôi và Giang Vương chưa từng chia tay.
Hôm đó tôi rời khỏi nơi này, ngay tối hôm đó, đã dẫn Từ Du Nhiên đến tìm tôi để giải thích.
“Tự đi, tại sao phải dựng lên cái màn kịch đó?”
“Nhìn cái gì mà !” – Từ Du Nhiên lúc đó trợn mắt đáp – “Hồi trước hai người hẹn hò, để tôi phải trả hơn ba nghìn tệ tiền ăn, tiền tiêu vặt dành dụm mấy năm liền mất sạch, tôi trả thù một chút thì sao?”
Tôi và Giang Vương cùng lúc trừng mắt ta.
Cô ấy cuối cùng cũng chịu thua:
“Rồi rồi rồi, nhận sai là chứ gì. Để chuộc lỗi, tôi tiết lộ một bí mật cho hai người!”
Từ Du Nhiên , từng thấy bà Giang đến bệnh viện thăm bà nội của Giang Vương.
“Tin tức là con dâu của bà – tức mẹ ruột của Giang Vương – từng người giúp việc trong nhà, rồi tráo đổi con trai. Nếu thì bà ấy đáng ra phải hận bà cụ lắm chứ, sao lại đến thăm một người đã từng tổn thương mình?”
“Cảm thấy kỳ lạ không?”
Chỉ cần sinh nghi, chuyện này sẽ không khó điều tra.
Giang Vương nhanh chóng tra ra sự thật.
Thậm chí còn phát hiện trong điện thoại mình có thiết bị nghe lén.
Thế là chúng tôi “lấy gậy ông đập lưng ông”, dựng lên cú điện thoại “ trai mới”, phối hợp ăn ý, tống tiền mẹ Giang một mẻ lớn.
Giang Vương có chút tiếc nuối:
“Nếu biết mẹ hào phóng , lẽ ra nên giả vờ lâu hơn chút nữa, biết đâu moi cả trăm triệu ấy chứ!”
Tôi:
“Thế này là nhiều rồi đấy. Với lại… lừa bà như thế cũng không tốt lắm đâu?”
Giang Vương:
“Không tốt chỗ nào? Bà ấy là người lừa tụi mình trước mà!”
14
Sau khi biết tôi và Giang Vương đã quay lại với nhau, ba mẹ Giang lập tức vội vã từ thành phố về quê.
Nắm chặt tay hai đứa, họ đến rơi nước mắt.
“Thật tuyệt quá! Hai đứa bên nhau bao năm, cũng đến tuổi kết hôn rồi, hay là nhân dịp này về thành phố đăng ký kết hôn, rồi tổ chức luôn lễ cưới đi?”
“Con không về đâu, bây giờ con chưa có sự nghiệp, không xứng với Niệm Niệm.” – Giang Vương kiên định .
“Chẳng phải công ty nhà mình là sự nghiệp của con sao?” – Mẹ Giang sốt ruột.
“Đó là của ba, không phải của con!”
“Con trai à, đồ của ba thì sớm muộn chẳng phải của con sao?” – Bà liếc ông một cái, “Trừ khi ông có con riêng.”
Ông Giang giật mình vội xua tay:
“Không có, không có! Tôi nào dám!”
Giang Vương liếc ông một cái, nhạt:
“Không có thì càng không phải của con. Như lần trước, chỉ cần một bản tin bịa đặt là ba đã đuổi con đi rồi.”
Lần này đến lượt ông Giang bối rối.
“Thì… thì chuyện đó là ý của mẹ con mà…”
“Ý tôi cái gì mà ý tôi, rõ ràng là ông nghĩ ra trước!” – Mẹ Giang trừng mắt.
Giang Vương cũng quay sang ông.
Bị vợ và con trai cùng lúc truy ép, ông Giang – một “người chồng sợ vợ điển hình” – lập tức đầu hàng, mặt mày đau khổ:
“Được rồi rồi, tất cả là lỗi của tôi. Giờ tôi giao công ty cho con, chưa!”
Phiên ngoại 1
Nửa năm sau khi Giang Vương tiếp quản công ty, chúng tôi tổ chức lễ cưới.
Lăng Phong, Từ Du Nhiên và Lâm Hạc đều đến dự.
Vừa gặp tôi, Lăng Phong đã tròn mắt:
“Sao cậu lại còn đẹp hơn hồi đi học thế này!”
Nói xong, thấy Giang Vương đang bận tiếp khách, cậu ta liền ghé sát tôi, hạ giọng thì thầm:
“Thật ra hồi đi học, tớ rất thích cậu… Giá mà lúc đó tớ có tiền thì hay biết mấy.”
Tôi: “Vậy sao cậu còn phối hợp diễn kịch để lừa tôi?”
“Cậu có biết nhà họ Giang trả tôi bao nhiêu không?” – Cậu ta giơ ba ngón tay, mặt đỏ bừng – “Ba mươi vạn đó! Ba mươi vạn tệ đó nha!
Có tiền đó, tớ mới chữa bệnh cho bà nội!
Tớ thích cậu thật, chẳng lẽ lại vì cậu mà bỏ qua cả khoản tiền đó sao?”
Thấy tôi lườm rồi định đi chỗ khác, cậu ta lập tức giữ tay tôi lại, lúng túng vò vò tay:
“À này… Trần Niệm Niệm, cậu có thể… add WeChat tớ không?”
“Làm gì? Tôi lấy chồng rồi, cậu còn chưa chết tâm à?”
“Cậu nghĩ cái gì ?! Tớ chỉ muốn , sau này nếu có việc nào kiếm tiền dễ thế nữa thì nhớ gọi tớ!”
Tôi: “…”
Phiên ngoại 2
Tạm biệt Lăng Phong, tôi đi tìm Giang Vương.
Vòng qua một hồi, tôi bắt gặp cảnh tượng gay gắt ở góc nhà vệ sinh.
Lâm Hạc đang túm cà vạt của Giang Vương:
“Nếu dám đối xử tệ với Niệm Niệm, tôi sẽ không ngần ngại đưa ấy đi.”
Giang Vương lạnh, phản đòn đè cậu ta xuống bồn rửa mặt,
dùng tay bóp chặt tay cậu, mở khóa điện thoại, kéo lên giao diện WeChat:
“Tiền mừng cưới 2 ngàn còn phải xin bố mẹ, mà cũng đòi cướp vợ tôi?
Trước tiên, lo tự lập tài chính cái đã, đừng mơ mộng nữa!”
Nhìn nét mặt nghẹn đến phát khóc của Lâm Hạc, tôi nhịn quay đi.
Vừa xoay người thì Từ Du Nhiên đứng sau lưng tôi.
“Trốn ở đây gì, tôi tìm cậu nửa ngày. Đây, quà cưới cho cậu.”
“Tặng tôi á? Mặt trời mọc đằng tây rồi hả?”
“Lấy không? Không lấy tôi vứt luôn bây giờ!” – Cô ta giơ tay định ném.
Tôi vội đón lấy, ôm chặt trong tay, toe toét:
“Cảm ơn cậu nhé~”
“Biết điều là tốt!” – Từ Du Nhiên liếc tôi một cái, quay đi, miệng lẩm bẩm:
“Cũng xem như là chuộc lại lỗi lầm vì hồi nhỏ ghen tỵ mà ra rồi.”
[Hoàn]
Bạn thấy sao?