Tôi Chỉ Muốn Câu [...] – Chương 3

6

Tối hôm đó, Giang Vương bắt tôi ngủ giường, còn mình thì ghép mấy chiếc ghế lại rồi nằm ngủ luôn.

Đèn tắt.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua ô cửa sổ, rọi lên sống mũi thẳng tắp của .

Hàng mi đổ bóng mờ mờ lên má, cổ áo khẽ mở, lộ ra một khoảng ngực trắng lạnh.

Hai tháng lao ở quê không hề rám nắng, trái lại càng khiến làn da trắng của thêm phần trong trẻo, ấm áp như ngọc.

Tôi nuốt nước bọt.

“Giang Vương, ngủ chưa ?”

Phía đối diện không đậy.

“Giang Vương à, em sợ lắm… với lại, em lạnh nữa…”

Người kia vẫn bất , hàng mi hơi run run.

Giả vờ ngủ!

“Hắt xì! Lạnh quá… hắt xì!”

Tôi cứ thế quay lưng lại, giả vờ hắt hơi liên tục.

Cuối cùng, nghe thấy tiếng sột soạt phía sau.

Một giây sau, tấm đệm lõm xuống – Giang Vương đã ôm cả người tôi lẫn chăn kéo vào lòng.

Hơi ấm từ cơ thể xuyên qua lớp vải ngủ mỏng, truyền thẳng vào người tôi.

Chóp mũi nhanh chóng đổ mồ hôi.

Tôi cong môi , dụi mũi vào lồng ngực , rúc người sâu hơn vào lòng .

“Giang Vương, em vẫn lạnh lắm… ôm chặt hơn chút nữa đi…”

7

“Im miệng! Còn nữa là ném em ra ngoài đấy!”

Nói thì , cánh tay của lại càng siết chặt hơn, cứ như muốn nhét tôi thẳng vào người ấy .

Ngồi xe cả ngày, lẽ ra phải mệt rã rời.

Thế tôi chẳng buồn ngủ chút nào. Nằm ngoan trong lòng một lát, nghe tiếng thở của dần ổn định, tôi bắt đầu ngứa ngáy – lén lút gác một chân lên đùi , tay cũng bắt đầu lần mò trên ngực .

Vừa mới mò hai cái, đã bị một bàn tay nóng như lửa giữ chặt lại.

Giọng Giang Vương khàn đặc, như có ai dùng giấy nhám cào qua:

“Còn dám nghịch nữa! Trần Niệm Niệm, em muốn ra ngủ ngoài sân hả?”

“Em lạ giường, đến chỗ lạ là không ngủ .”

“Xa nhau có mấy tháng mà sinh thêm bệnh lạ à? Lúc đi du học, sao không thấy em lạ giường?”

“Anh quên rồi à? Khi đó đêm nào em cũng nằm đè lên người ngủ, chính là cái giường của em đó…”

Hồi ấy, cao lớn như cây bạch dương, tôi cũng chẳng kém phần bạo gan.

Văn hóa phương Tây cởi mở, lại chẳng ai quản lý, tôi với Giang Vương thật sự đã có một quãng thời gian… mất hết liêm sỉ.

Chỉ vừa nhắc lại, tai Giang Vương đã đỏ ửng.

Anh tức tối đè tôi xuống ngực:

“Ngủ đi! Sáng mai đưa em về!”

Lại nhắc chuyện đó hả?

Cơn giận dâng lên tận cổ – mềm mỏng không ăn, thì chơi cứng rắn!

Nhân lúc lơ là, tôi nhặt chiếc thắt lưng rơi bên cạnh, ba lần hai lượt đã trói chặt tay lại.

Khi Giang Vương nhận ra thì đã không gỡ nổi, nghiến răng ken két, gằn ra từng chữ:

“Trần Niệm Niệm, em điên rồi à!”

“Phải! Em bị chọc điên rồi đấy!”

Nói xong, tôi bắt đầu cởi áo… rồi cởi quần… chẳng mấy chốc đã lột sạch không còn mảnh vải.

Tôi cưỡi lên người , từ trên cao xuống như một nữ hoàng đang thị sát lãnh địa.

Ừm, bảo dưỡng vẫn rất tốt!

Cơ ngực, cơ bụng, đường “nhân ngư”, thứ gì cũng có.

“Trần Niệm Niệm, xuống ngay!”

Ánh mắt lạnh như băng, giọng cũng lạnh tanh, cơ thể lại chẳng nghe lời.

Tôi nằm xuống, kề sát bên tai , thổi khẽ một hơi:

“Đã dựng cờ rồi mà còn giả vờ…”

Yết hầu Giang Vương chuyển .

Trong bóng tối, đôi mắt đỏ rực, như dã thú sắp bùng phát, giọng khản đặc đến đáng sợ:

“Trần Niệm Niệm, em quá đà rồi.”

Mới bắt đầu mà thôi!

Đêm ấy, tôi như một tinh tham lam không ngừng đòi hỏi, hết lần này đến lần khác.

Anh trở thành thứ thuốc khiến tôi nghiện – chỉ cần một cái chạm cũng đủ thần kinh tôi bùng cháy.

Mồ hôi ướt đẫm, ánh trăng kéo dài những vệt bóng mờ ám, sau mỗi lần kết thúc, tôi lại ghé sát tai , ép hỏi:

“Còn muốn chia tay không, hả?”

Đôi mắt thâm trầm, mãi vẫn không chịu trả lời.

Anh càng im lặng, tôi càng “hành hạ” tới bến.

Cho đến khi tôi mệt đến mức không nhấc nổi cánh tay, vẫn cố gắng chống người dậy, không cam lòng:

“Nói đi, chia hay không chia?”

Giang Vương nhẹ nhàng hôn lên mái tóc ướt mồ hôi của tôi, giọng khẽ khàng:

“Nếu không chia tay… thì em phải theo chịu khổ đấy, em chịu nổi không?”

“Không chịu! Em không thích khổ.”

“Thế giờ sao?”

“Anh là nghiên cứu sinh top 3 thế giới, chẳng lẽ không cố gắng cho em có cuộc sống tốt hơn à?”

Giang Vương bật khẽ:

“Vậy phải cố gắng thế nào? Nói thử xem?”

Cơn buồn ngủ kéo đến, giọng tôi dần nhỏ lại:

“Ví dụ như trồng thêm vài mẫu ruộng, nuôi thêm mấy con heo… nếu vẫn không đủ tiền thì đi thêm một cái ao cá. Hồi nhỏ nhà bên cạnh em nuôi cá, nghe kiếm tiền lắm…”

8

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.

Không biết từ lúc nào thắt lưng đã cởi ra, Giang Vương ôm chặt tôi trong lòng, ngủ rất say.

Hàng mi dài của đổ bóng mờ mờ lên khuôn mặt, nét điển trai lặng lẽ pha chút dịu dàng.

Tôi vừa định cúi xuống hôn thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ mạnh.

“Giang Vương, là tôi.”

Từ Du Nhiên?!

Chính là ta – người đã vạch trần thân phận thật của tôi!

Sao ta lại đến tận đây?

Tiếng gõ cửa đánh thức Giang Vương. Tôi lập tức trừng mắt ra hiệu với .

Anh vỗ nhẹ lưng tôi, ra hiệu bảo tôi xuống khỏi người .

“Không xuống! Có bản lĩnh thì để ta vào luôn đi!”

“Ngoan, đừng ầm ĩ, xuống trước đi.”

Tôi chẳng thể chống đỡ nổi sự dịu dàng của , đành không cam lòng trườn xuống, chui vào chăn giả vờ ngủ.

Giang Vương ra mở cửa, giọng Từ Du Nhiên truyền vào:

“Bạn tôi tặng tôi ít thuốc bổ, tôi ăn không hết, mang cho cậu một ít.”

“Cảm ơn, tôi nhận rồi. Trong nhà đang bận chút việc, không tiện tiễn.”

“Giang Vương, cậu không mời tôi vào uống tách trà à?”

“Xin lỗi, nhà hết nước rồi, hẹn lần sau nhé.”

Một khoảng im lặng dài…

Khi cánh cửa gỗ kêu két một tiếng đóng lại, tôi lập tức xoay người, kéo chăn tơ tằm trùm kín đầu.

Tấm nệm khẽ lún xuống, tiếng sột soạt của vải vóc vang lên, hơi ấm từ cơ thể lại bao phủ lấy tôi.

Tôi nắm chặt mép chăn, co người rúc về phía tường.

Giang Vương vòng tay siết lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.

“Giận à?”

Tôi không trả lời, chỉ dùng tấm lưng đầy cứng đầu để với :

Đúng , tôi đang giận đấy!

Tấm nệm lại lún thêm vài phân, ôm tôi chặt hơn nữa.

“Trước đây bà nhập viện, ấy là bác sĩ điều trị chính.”

Sinh viên y?

Còn trẻ thế mà đã là bác sĩ điều trị chính rồi?

Càng nghe càng giận! Vì tôi là học sinh dốt đặc, luôn ghen tỵ với tất cả những ai giỏi giang.

Bên trong chăn tơ tằm như dâng lên một làn hơi ẩm mỏng.

Tôi chằm chằm vào mạng nhện trong vết nứt trên tường, đầy mỉa mai:

“Chúng ta đã chia tay rồi, giờ cùng lắm chỉ là bè bình thường. Anh giải thích chuyện này cho em gì?”

Hơi thở rối loạn phía sau tai tôi đột ngột ngừng lại, rồi là tiếng kim loại va vào nhau – khóa thắt lưng bị .

Giây tiếp theo, một cơ thể nóng rực đè lên tôi.

Giọng trầm thấp đầy áp lực vang lên ngay bên gối, cùng với bàn tay mạnh mẽ vuốt qua tai rồi siết lấy gáy tôi:

“Bạn bè bình thường?

Vậy để nhắc em nhớ… tối qua em đã gì với cái ‘ bình thường’ này nhé!”

9

Trời vừa sáng, Giang Vương ra ngoài mua bữa sáng, còn tôi thì cuộn mình trong chăn, cầm điện thoại tra cứu:

“Làm việc đồng áng có giúp bổ thận không?”

Bỗng nhiên, chốt cửa vang lên.

Tôi khoác tạm một chiếc áo, bước ra mở cửa.

“Tôi mua hơi nhiều bữa sáng, tiện đường nên mang qua cho cậu một ít”

Từ Du Nhiên.

Chính là ta – người đã vạch trần thân phận thật của tôi trước kia!

Sao ta lại đến đây?

Tay ta xách mấy túi bữa sáng, nụ trên mặt ngay lập tức đông cứng.

“Trần Niệm Niệm? Sao lại là cậu?”

Ngay giây sau, ánh mắt ta rơi thẳng xuống ngực tôi, như thể vừa bị chấn mạnh, con ngươi co rút, sắc mặt trắng bệch, thân hình lảo đảo như sắp ngã.

Tôi cúi đầu mình.

Áo ngủ lụa mỏng hai dây, cổ áo hơi thấp, dấu hôn trên ngực vẫn còn rõ ràng.

Nhìn… đúng là hơi kích thích thật.

Tôi tiện tay vớ lấy một chiếc sơ mi của Giang Vương khoác vào, vừa quay đầu lại thì thấy sắc mặt Từ Du Nhiên còn tệ hơn lúc nãy.

“Giang Vương ra ngoài rồi, hay là… cậu vào trong chờ?” – Tôi không chắc chắn hỏi.

Cô ta tôi chằm chằm một lúc lâu, rồi bỗng nhiên bật :

“Không cần đâu, tôi còn việc ở bệnh viện. Khi Giang Vương về, cậu nhắn lại giúp tôi: đừng quên đã hẹn chụp ảnh cưới vào ngày kia.”

“Ảnh cưới gì cơ?” – Tôi ngẩn ra hỏi.

“À, quên chưa với cậu, tôi và Giang Vương sẽ kết hôn vào tháng sau.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...