Tôi Chỉ Muốn Câu [...] – Chương 2

3

“Cô Trần, chiếc túi này chắc không cần nữa nhỉ?”

Ý thức tôi vừa trở lại thì thấy nhân viên bán hàng đang trợn trắng mắt mình, giọng điệu đầy ẩn ý.

Lúc nãy tôi xem tin tức, ta cũng liếc qua vài dòng.

Trước đây, tôi là con dâu tương lai của nhà họ Giang, ta cung kính hết mực.

Giờ thì thấy “kim chủ” của tôi sụp đổ, đến cả giả vờ lễ phép cũng lười .

“Cô Trần, không mua nổi thì một tiếng, tôi còn phải phục vụ khách khác nữa chứ!”

“Cô người bằng con mắt chó à? Ai tụi tôi không mua nổi?”

thân tôi lập tức nổi đóa, rồi lén thúc nhẹ khuỷu tay vào tôi.

Tôi cất điện thoại, thẳng vào mắt nhân viên bán hàng, mỉm :

“Đúng, hiện tại tôi không mua nổi chiếc túi này, nên tôi không lấy nữa. Nhưng thái độ của khiến tôi rất không vui. Tôi sẽ khiếu nại – chắc còn nhớ tôi là khách VIP của hãng các chứ?”

Không thèm quan tâm đến sắc mặt tái nhợt của ta, tôi kéo tay thân rời đi.

“Cậu không thấy ánh mắt khinh thường của ta à? Cậu đâu phải không có tiền, sao không mua luôn cho hả giận?” – ra khỏi trung tâm thương mại, bất mãn hỏi.

Đúng , tôi có tiền.

Mấy năm qua từ người Giang Vương tôi cũng kiếm không dưới chục triệu tệ.

Chưa kể sáng nay, khi nghe tôi sẽ đi mua túi, ấy còn gọi điện xong chuyển thêm cho tôi 300.000 tệ.

Theo tính cách bình thường của tôi, lẽ ra phải lập tức mua túi và sỉ nhục lại bán hàng vài câu.

Nhưng…

Tin tức Giang Vương bị đuổi khỏi nhà từ hai tháng trước, chỉ là hôm nay mới bị phanh phui.

Hai tháng qua ban ngày ấy là đi ở công ty, thật ra là về quê trồng trọt.

Bảo sao dạo gần đây tay ấy ngày càng thô ráp, còn lừa tôi là đang học leo núi.

Tôi hít sâu một hơi, giật lấy điện thoại từ tay thân, bấm gọi Giang Vương.

Vừa kết nối, tôi hỏi thẳng:

“Gần đây chuyển tiền cho em, tiền đó ở đâu ra?”

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, rồi nhẹ giọng đáp:

“Tiền tiết kiệm từ trước.”

Nói dối!

Tiền lương và cổ tức của ấy bao năm qua đều bị tôi tiêu sạch rồi, lấy đâu ra tiết kiệm?

Có lẽ sợ tôi hỏi tiếp, liền đổi chủ đề:

“À đúng rồi, thiếu gia thật của nhà họ Giang chính là học cấp ba của tụi mình – Lăng Phong.

Cậu ấy hỏi xin số điện thoại của em, đã cho rồi.”

Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh một nam sinh cao gần mét chín, to con vạm vỡ.

“Bạn học Trần Niệm Niệm, tớ thích cậu. Chỉ cần cậu đồng ý tớ, học kỳ này tớ sẽ không tranh suất học bổng dành cho học sinh khó khăn với cậu nữa.”

Lúc cậu ta câu đó, cái mụn trên trán suýt nữa chạm vào mặt tôi.

Nhớ lại cảnh đó, suýt nữa tôi muốn nôn.

“Giang Vương, có ý gì?

Chơi chán rồi muốn đẩy em cho người khác à? Anh còn định bảo em đi bám lấy cậu ta sao?!”

Điện thoại im phăng phắc đến mức đáng sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng thở khe khẽ, càng khiến người ta phát cáu.

Một lúc lâu sau, mới mở miệng, giọng trầm thấp, như bị nén lại:

“Không có…”

Không có… gì?

Nói một nửa, giấu một nửa – định giở trò mặc kệ luôn à?

Điện thoại chỉ còn tiếng tút tút kéo dài.

Tôi giận dữ cúp máy, trong lòng vừa phẫn uất vừa tủi thân, mọi cảm rối ren như tơ vò nghẹn nơi lồng ngực.

Tôi nghiến răng xách túi lên, với thân:

“Giúp tớ bán nhà – tớ phải đi tìm ấy!”

4

“Cậu điên rồi à? Tình hình của Giang Vương bây giờ cậu cũng biết rõ, mà còn định bán nhà để giúp ta sao?!”

thân trừng mắt tôi như thấy sinh vật ngoài hành tinh.

“Cậu không hiểu đâu, tớ không tin nhà họ Giang lại dễ dàng đuổi ấy đi như thế. Biết đâu… chỉ là tạm thời ‘lưu đày’ vài ngày thôi cũng nên. Đúng! Nhất định là ! Đây chính là cơ hội tuyệt vời để tớ gia tăng điểm thiện cảm!”

Cô ấy tôi đầy nghi ngờ:

“Cậu tốt nhất là thực sự đang tính toán như đấy. Đừng để đến cuối cùng mất cả chì lẫn chài.”

“Tớ không ngốc như đâu!”

Tôi tránh ánh mắt ấy, không dám thẳng.

Đúng lúc đó, điện thoại rung “vù vù” hai cái.

Một số lạ gọi đến.

Tôi vội vàng nghe máy, coi như tìm cớ để thoát khỏi cảm giác tội lỗi trong lòng.

“Alo, Trần Niệm Niệm, tôi là Lăng Phong, chắc cũng biết rồi, tôi là—”

Tôi lập tức cúp máy.

thân tôi nghi ngờ:

“Ai ?”

“Người môi giới, hỏi tớ có muốn bán nhà không.”

“Chết thật! Mới lên tin tức mà tụi môi giới đã mò đến rồi, cạnh tranh đúng là ác liệt!”

tôi nghề môi giới nhà đất, sợ người khác cướp mất khách nên lập tức gọi điện tìm người mua giúp tôi. Chưa đến một tuần, căn nhà đã bán xong.

Sau khi có tiền trong tay, tôi lập tức thu dọn trang sức và túi xách, bắt taxi đến làng của Giang Vương.

Vừa mưa xong, đường đất bùn lầy lội.

Xe không thể vào sâu.

Tôi vừa bước vài bước thì gót giày cao gót đã bị lún chặt trong bùn, kéo mãi không ra.

Tôi liền nhắn tin cho Giang Vương:

【Tôi tới đầu làng nhà rồi, ra đón em đi!】

Anh trả lời ngay bằng một đoạn tin nhắn thoại. Mở ra, chỉ có hai từ:

【Về đi!】

Tôi chụp một tấm ảnh của ông bác đang nháy mắt với tôi ở ven đường, gửi lại:

【Không về.】

Ba phút sau, Giang Vương mặt đen như đá liền xuất hiện.

Thời tiết cuối thu lạnh buốt, chỉ mặc một chiếc áo khoác dã ngoại cũ kỹ.

Ông bác kia bị ánh mắt như muốn người của Giang Vương dọa cho bỏ chạy mất dạng. Giang Vương cởi áo khoác khoác lên người tôi:

“Nơi này không phải nơi em nên đến, gọi xe đưa em về.”

“Em đến thì tại sao không thể ở lại?” – tôi trừng mắt .

“Trần Niệm Niệm, chúng ta chia tay rồi.”

“Em không đồng ý!”

“Em không đồng ý cũng vô ích.” – Giang Vương kéo tay tôi, lôi ra ngoài.

“Không cần đuổi em!”

Tôi giật mạnh tay lại, mắt đỏ hoe, cởi phăng áo khoác ném vào mặt :

“Nhà em đã bán rồi! Em đi là đi! Dù có phải ở dưới gầm cầu cũng !”

Trời đã tối đen như mực, đường quê tĩnh mịch không một tiếng .

Tôi đỏ mắt quay lưng bỏ đi, trong lòng âm thầm đếm: một… hai… ba…

Giây kế tiếp, thân thể tôi bỗng nhẹ bẫng, cả người chao đảo rồi rơi vào một vòng tay ấm áp.

5

Đường làng lầy lội, Giang Vương im lặng suốt quãng đường, bế tôi về nhà.

Nơi gọi là “nhà” ấy, thực chất chỉ là ba gian nhà ngói đơn sơ.

Giang Vương ở một phòng, bà ở một phòng, phòng còn lại là bếp.

Bên trong chẳng có gì ngoài mấy chiếc ghế gỗ thấp và một chiếc giường đơn đơn sơ – y hệt như trong mấy chương trình hỗ trợ xoá đói giảm nghèo trên tivi.

Giang Vương lấy khăn lau đi lau lại ghế đến mấy lần rồi mới đặt tôi xuống.

Sau đó lấy một chậu nước nóng, quỳ xuống đất rửa chân cho tôi!

“Anh đã cho em một căn phòng rồi, trả trước ba năm tiền nhà, em cứ yên tâm ở đó.”

“Em không đi!” – Tôi vội vàng .

Nhưng Giang Vương dường như chẳng hề nghe thấy, vẫn điềm tĩnh tiếp lời:

“Anh đã gọi xe rồi, sáng mai sẽ đưa em về. Tối nay nghỉ sớm đi.”

Thấy bưng chậu nước định đi, tôi giận quá đá cho một cái:

“Em là không đi, nghe không hiểu à? Giang Vương! Anh lấy quyền gì quyết định thay em!”

Nước nóng bắn tung toé lên mặt .

Giang Vương không hề nổi giận, chỉ lặng lẽ lau mặt bằng tay áo, rồi lại lấy khăn tiếp tục lau chân cho tôi.

Tôi dáng vẻ trầm mặc của , bỗng thấy lòng chua xót.

Anh từng là thiếu gia nhà họ Giang – đẹp trai, thông minh, là niềm tự hào mà người ta hay gọi là “con nhà trời”.

Khi tôi theo đuổi , tôi còn nhẫn nhịn đóng vai nàng thơ hiểu chuyện. Nhưng sau khi ở bên nhau không bao lâu, tôi đã lộ bản chất.

Yếu đuối, điệu đà, nghèo mà vẫn thích sang.

Cơm không ngon thì không ăn, quần áo không hiệu thì không mặc, túi xách phiên bản giới hạn chất đầy một tủ.

Bạn bè chê tôi hoang phí, không xứng với .

Vậy mà đá thẳng một cú vào người ta, lạnh lùng đáp:

“Liên quan gì đến cậu? Tiền tôi kiếm là để cho ấy tiêu!”

Ngày ấy ngạo nghễ là thế, giờ lại thành một người trầm mặc ít lời thế này…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...