Quay lại chương 1 :
“Tôi đã xem kỹ những vai diễn trước đây của em. Dù đa phần chỉ là nữ phụ, nữ ba hay nữ bốn, khả năng diễn xuất của em rất nổi bật. Lần này mời em hợp tác cũng vì tôi thấy tiềm năng nơi em.”
“Cảm ơn đạo diễn Dương đã khen.”
Sau đó ông ấy tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
“Thật ra lý do lần này chọn em nữ chính còn có một nguyên nhân nữa – bên nhà đầu tư cũng đề cử em vào vai nữ chính. Anh ấy chắc cũng sắp tới rồi.”
Được nhà đầu tư đề cử nữ chính? Trên đời lại có chuyện tốt như sao?
Đang suy nghĩ thì một người đàn ông mặc vest cao cấp, phong thái sang trọng bước vào.
“Lâu rồi không gặp, Giang.”
Tôi sững người.
Người đến không ai khác, chính là tổng giám đốc Hoắc Vân Phàm của Tập đoàn Hoắc thị.
Sau này tôi mới biết, lý do Hoắc Vân Phàm đầu tư vào phim của Khưu Hằng trước kia, cũng là vì tôi chọn nữ chính.
Dù scandal ngoại của Khưu Hằng không bị phanh phui, nếu ta dám đổi nữ chính, Hoắc Vân Phàm vẫn sẽ rút vốn.
Tôi không hiểu vì sao ấy lại đánh giá cao tôi đến , cảm giác người khác trân trọng, tôi rất thích.
Và rồi, tôi chính thức ký hợp đồng cho bộ phim điện ảnh đầu tiên trong đời mình.
Trong đợt quảng bá cho bộ phim “Yêu Nữ Cổ Thụ”, hình ảnh tạo hình nhân vật nữ chính của tôi tung ra.
Và khi Khưu Hằng biết tôi đã nhận vai nữ chính trong phim của đạo diễn Dương, ta lại hẹn gặp tôi.
Khác với trước đây, bây giờ Khưu Hằng trông như một con gà trống bại trận.
Anh ta để râu xồm xoàm, ánh mắt u ám và mệt mỏi.
“Nam Nam, nghe em đã nhận vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh chuyển thể lớn ‘Yêu Nữ Cổ Thụ’, thật lòng chúc mừng em.”
Nói rồi, ta còn rất tự nhiên gắp thức ăn cho tôi, tôi lập tức từ chối.
“Tôi tự .”
Tay cầm đũa của Khưu Hằng khựng lại, hơi run lên rồi tôi với vẻ lúng túng.
“Anh biết mình đã ra chuyện không thể tha thứ, bây giờ thật sự rất khó khăn…”
“Mọi người đều biết sắp bước chân vào giới điện ảnh, nếu giờ phải quay lại web drama thì đúng là mất mặt lắm.”
Nói xong, ta lại vẻ đáng thương như thể đang bị dồn đến đường cùng.
Mà kiểu ánh mắt đó, tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần.
Lần nào cũng là khi ta cần tôi giúp.
Nhưng lần này, tôi sẽ không mắc bẫy nữa.
Tôi còn đang suy nghĩ xem nên từ chối thế nào, thì một bóng người quen thuộc bất ngờ hùng hổ bước vào.
“Khưu Hằng, đây là chuyện quan trọng mà à? Hai người đã ly hôn rồi, còn tìm người phụ nữ này gì? Không phải từng ta chỉ là cái bóng thế thân của tôi sao?”
Sắc mặt Khưu Hằng lập tức trắng bệch, còn Trịnh Vân Vân thì chuyển mục tiêu sang tôi.
“Tôi chưa từng thấy ai trơ trẽn như , ly hôn rồi mà còn bám lấy ấy!”
Nói rồi, ta không không rằng, hất nguyên ly rượu vang vào mặt tôi, còn định đẩy tôi ngã xuống đất.
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã có người giữ chặt lấy tôi.
“Cô không sao chứ?”
Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai tôi.
Là Hoắc Vân Phàm.
Anh ta dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch vết rượu trên mặt tôi, sau đó ánh mắt lạnh lùng về phía Trịnh Vân Vân.
“Là hất rượu vào ấy đúng không?”
Trịnh Vân Vân hơi choáng váng trong giây lát, có lẽ vì người đàn ông trước mặt quá khí chất.
Mãi một lúc sau ta mới lấy lại phản ứng, Hoắc Vân Phàm đầy kênh kiệu:
“Anh là ai? Việc này liên quan gì tới ?”
“Tôi là trai của ấy, xem có liên quan không?”
Lời vừa dứt, cả tôi lẫn hai người còn lại đều sững sờ.
Từ bao giờ mà ta thành trai tôi ?
Khưu Hằng tôi bằng vẻ mặt không thể tin nổi, đầy tổn thương:
“Nam Nam, ta thật à?”
Bạn thấy sao?