Anh ta có vẻ điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, cử chỉ cũng không bình thường: “Tôi đã là sẽ nhốt em lại, không cho ai thấy, sao em còn dám ra ngoài việc họp hành.”
“Bây giờ họ đều thấy em rồi, những người tham gia cuộc họp này, tôi phải sao với họ?”
Nam chính nguy hiểm lạnh lùng.
Anh ta vuốt mặt nữ chính, lời chậm rãi, từng chữ như rắn phun nọc độc:
“Thích bị người ta như sao, hay là, tặng mắt của họ cho em?”
Nữ chính bướng bỉnh và buồn bã, như một đóa hoa trắng: “Đều là ý của em, không liên quan đến họ!”
Tôi vô đi ngang qua, cũng bị ép vào danh sách khoét mắt, tôi và thư ký nhỏ nhau.
Ừm?
Đây là nam chính bệnh kiều cấm kỵ sủng ái gì đây?
Tôi liếc vào phòng họp: “Anh ơi, ít nhất cũng phải hơn một trăm người, đánh lại sao? Còn khoét mắt nữa?”
Nam chính bệnh kiều khựng lại.
Anh ta vào phòng họp.
Cùng lúc đó, hơn một trăm nhân viên bị ép vào danh sách khoét mắt cũng lặng lẽ ta.
Kẻ địch đông, ta ít.
Ít không địch lại đông.
Bệnh kiều im lặng một lúc.
Anh ta không ngốc, chỉ đành nghiến răng: “Lần này tha cho em.”
Tôi: “Ồ, cũng biết nhún nhường đấy.”
Bệnh kiều cũng không chịu nổi tôi.
Anh ta nổi giận với thư ký nhỏ: “Cô này là ai? Sao ta lại ở đây?”
Cô thư ký nhỏ không dám .
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, đã có hai người đàn ông đuổi tôi đi.
Tôi rất tức giận.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại của thư ký nhỏ reo lên, ấy nghe máy, nghe hai câu, ngẩn người, sau đó đưa điện thoại cho tôi.
Tôi: “?”
Đợi tôi đưa tay ra nhận, nghe thấy giọng của tổng giám đốc bá đạo: “Tôi nghe thấy bên ngoài đang ồn ào, lại phát điên gì nữa ?”
Mặt tôi không đổi sắc trực tiếp cúp điện thoại.
Đối phương: “?”
Đợi ta gọi lại, tôi nghe máy, lại cúp.
Tổng giám đốc bá đạo phát điên rồi.
Ngay sau đó, một người đàn ông mặt mày u ám xuất hiện trên hành lang.
Anh ta hùng hổ đi đến, trông có vẻ không có ý tốt gì.
Tôi thấy hình không ổn, vội vàng bỏ chạy.
“Đứng lại cho tôi!” Anh ta hét lớn, rất tức giận: “Đồ đàn bà che//t tiệt, tưởng mình có thể chạy thoát sao?”
Tôi quay lại với ta, sau đó chạy nhanh hơn.
Có thể chỉ trong một giờ tiếp với tôi, tổng giám đốc bá đạo đã thăng hoa rồi.
Nụ này, thực sự khiến ta và tôi có sự giao cảm trong chốc lát.
“Tôi chạy thoát , tất nhiên tôi chạy thoát , tôi đâu có mất chân!”
09
Tôi không chạy thoát .
Ở cửa công ty, tôi chạy loạn xạ, sau đó đ.â.m sầm vào đại tiểu thư.
Nữ chính đại tiểu thư: “?”
Cô ấy sốt ruột: “Anh ơi! Em đã đây là ân nhân cứu mạng của em, sao lại đuổi người ta ra ngoài!”
Tổng giám đốc bá đạo tức đến hoa mắt chóng mặt, chạy đến thở hổn hển.
Anh ta đã mất hết lý trí, thậm chí không quan tâm đến ánh mắt của người khác, đưa tay định túm lấy tôi.
Tôi lập tức trốn ra sau đại tiểu thư.
Đại tiểu thư cũng tức giận: “Anh!”
Tổng giám đốc bá đạo đột nhiên tỉnh táo lại.
“Cô ta…”
Anh ta hít sâu, hít sâu liên tục: “Cô…”
Bạn thấy sao?