Tôi Chỉ Là Nữ [...] – Chương 8

Chương 08

Nhưng ta đột nhiên một tiếng.

“Em rất kỳ lạ, , thực sự không giống ai.”

Vị trai tổng giám đốc này tôi, rất hứng thú : “Phụ nữ bình thường đến văn phòng này gặp tôi, đều là vì công ty của cha hoặc trai mình đến cầu xin tôi. Còn , là vì công ty của chính mình.”

“Có lẽ tôi đã quá lâu không giao tiếp với xã hội, không ngờ bây giờ phụ nữ cũng có thể mở công ty.”

Tôi thẳng thắn : “Còn nhiều điều không ngờ tới lắm.”

Anh ta bị sặc cà phê.

“Tốt lắm, , thực sự khác biệt khiến tôi rất hứng thú.”

Anh trai tổng giám đốc : “Một người phụ nữ như , tự mình phấn đấu rất khổ đúng không?”

“Tìm một người đàn ông chỗ dựa, để ta nuôi mình thì sẽ thoải mái dễ chịu hơn nhiều.”

Trời ơi!

Nghe cả buổi chiều lời lẽ chó má của tổng giám đốc, cũng không có câu nào cho tôi cú sốc lớn như câu này.

, tôi cũng .

“Tìm một người đàn ông, tốt như , sao không tìm nhỉ?” Tôi quay lại chất vấn ta: “Sao cứ nhất quyết chiếm giữ công ty nhà mình không buông ? Sao không nhường lại cho em mình rồi về nhà đóng cửa không ra khỏi cửa nhỉ?”

Anh trai tổng giám đốc bị dọa ngây người.

Biểu cảm của ta, từ kinh ngạc, đến tức giận, đến hoang mang.

Không đợi ta phản ứng, tôi trợn mắt với ta: “Cái phúc này cho , có muốn không? Anh chắc chắn không muốn rồi!”

“Anh không muốn, sao tôi lại phải muốn chứ!”

08

Khách hàng gắp thức ăn, tôi đổi bàn, khách hàng mời rượu, tôi không uống, khách hàng hát karaoke, tôi chuyển bài.

Với tinh thần như , tôi chính là dòng lũ nơi công sở.

Tổng giám đốc không chỉ chưa từng gặp người phụ nữ như tôi.

Hay đúng hơn, ta chưa từng gặp người như tôi.

, ta tức điên lên, ngay cả lời lẽ chó má cũng không trôi: “Cô ! Cô như là đang thách thức giới hạn của tôi!”

Tôi kiên quyết từ chối: “Giới hạn gì chứ? Hợp đồng không ghi, tôi không công nhận!”

Tôi cầm hợp đồng, chỉ vào điều khoản vi phạm: “Hay thôi đừng hợp tác nữa, vi phạm hợp đồng, phải đền cho công ty tôi năm mươi triệu, cảm ơn đã chiếu cố.”

Tổng giám đốc bá đạo nghẹn họng.

Nếu đền số tiền này, hành vi rất giống tổng giám đốc bá đạo, tiêu tiền như nước.

Nhưng nếu thực sự đền, sao lại giống như thằng ngốc?

Rõ ràng, tổng giám đốc bá đạo không muốn thằng ngốc, nhà địa chủ cũng không còn lương thực dự trữ.

Anh ta chỉ muốn tôi cút ngay lập tức.

Đi thì đi.

Thua người không thua trận, tôi đóng sầm cửa bỏ đi ngay tại chỗ, còn đóng cửa thật mạnh để bày tỏ sự bất mãn của mình.

Nhìn thấy tổng giám đốc nổi trận lôi đình.

Cô thư ký nhỏ của ta sợ hãi tiễn tôi ra cửa: “Tổng giám đốc của chúng tôi không phải là người xấu.”

Tôi: “Không sao, tôi không thấy ta là người xấu, tôi chỉ thấy ta không phải là thứ tốt lành gì.”

Cô thư ký nhỏ: “?”

Chúng tôi đi ngang qua cửa một phòng họp lớn.

Một người đàn ông có khí chất u ám, dồn một người phụ nữ yếu đuối vào góc tường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...