Cảnh sát thực sự không hiểu nổi.
“Đây có phải là trò chơi gia đình đâu? Hai con tin hoặc ba con tin, mất đi một người nào cũng là sự hủy diệt của một gia đình!”
Tất nhiên, nam chính và nam phụ nghe ta thì chẳng thèm để ý.
Tôi đã quen rồi.
Trên thế giới này có những người bình thường những người không bình thường thì quá nhiều.
Ngay khi tôi chuẩn bị rời đi, nữ chính tiểu thư đã chặn tôi lại.
Cô ấy chân thành bày tỏ lòng cảm ơn với tôi, rồi đưa tôi đến một trung tâm thương mại, sau đó với tôi rằng, hôm nay ấy sẽ trả tiền cho tất cả các khoản chi tiêu của tôi.
Rất tốt, đây là tiểu thuyết ngôn .
Tôi không thể cưỡng lại sự nhiệt của ấy đành phải bước vào một cửa hàng ngẫu nhiên, tùy tiện một chiếc nhẫn.
Có lẽ đây chính là số phận của nữ phụ.
Ngay khi nhân viên bán hàng vừa lấy chiếc nhẫn ra và đeo vào tay tôi thì bên cạnh vang lên một giọng e thẹn: “Chiếc nhẫn này… tôi cũng muốn xem.”
Tôi khựng lại.
Quả nhiên, ngay sau đó, một giọng nam lạnh lùng với tôi: “Tháo ra.”
Tôi: “…”
Đây không phải là người bình thường, không thể nào.
Người đàn ông chuyện khoảng ba mươi tuổi, mặc vest, vẻ mặt ba phần lạnh lùng, ba phần ngạo mạn, ba phần khinh thường, một phần si , là biết ngay là một tinh bá đạo trong thương trường.
Còn nhỏ bên cạnh ta thì yếu đuối không tự lo , trên mặt đầy vẻ ngây thơ ngu ngốc.
Hóa ra là tổng giám đốc bá đạo và vợ nhỏ của ta.
Nhưng lúc này, người phụ nữ bên cạnh tôi cũng không phải dạng vừa.
Đại tiểu thư nghe ta thì không chịu.
Vì , ấy lấy thẻ ngân hàng ném lên quầy, nhàn nhạt : “Không cần tháo, chúng tôi mua rồi.”
Đúng , ấy chính là nữ chính con nhà giàu có tiền.
Lúc đó, sự bốc đồng trong người ấy lập tức bùng phát.
Người đàn ông thấy, nhíu mày.
Nhưng tổng giám đốc bá đạo chưa bao giờ tôi thất vọng.
Quả nhiên, người đàn ông lập tức cũng lấy ra thẻ đen không giới hạn của mình, tiện tay ném lên quầy, lời ngạo mạn ngút trời.
Anh ta lạnh: “Chiếc nhẫn này, chúng tôi trả gấp đôi giá!”
Lúc đó, sắc mặt của đại tiểu thư tối sầm lại.
Cô ấy cũng lạnh một tiếng: “Tôi trả gấp ba.”
Trời ơi!
Một câu khiến nam chính bá đạo và nữ chính bá đạo tranh nhau chi hàng chục vạn cho tôi!
Ngay cả nhân viên bán hàng cũng sắp khóc đến nơi rồi.
Họ kiểm tra kho hàng, chiếc nhẫn kim cương ba cara này đúng là chỉ còn một chiếc duy nhất.
Vừa vặn cỡ tay của tôi và nữ chính thỏ trắng.
Nam chính bá đạo không chút do dự, ra lệnh cho tôi: “Cô nhường cho Nhược Nhược, vì hôm nay là sinh nhật của ấy.”
Đại tiểu thư nhà giàu lạnh: “Làm ăn trước sau như một, ai ra giá cao thì , dựa vào đâu mà chúng tôi phải nhường cho ?”
Nhìn hai nam nữ chính bá đạo này, suýt nữa thì đánh nhau tại chỗ.
“Được thôi!”
Tôi kéo đại tiểu thư về phía sau một chút, : “Tôi nhường cái này cho các người, trả tiền cho tôi mua cái khác, không?”
Bạn thấy sao?