“Túi m.á.u này cho Lưu Ly dùng!”
Anh ta hét lên, hoảng hốt, lại điên cuồng: “Cứu Lưu Ly trước, chắc chắn phải để Lưu Ly sống!”
Chúng tôi muốn lại thôi.
Nhưng bác sĩ không quan tâm đến ta, bảo y tá đẩy giường số mười đi truyền máu.
Điều này khiến nam chính trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta hận không thể tự tay giật lấy: “Tôi đã rồi, cho Lưu Ly dùng! Không có m.á.u này, ấy sẽ chết!”
“Thật sao?”
Bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm máu, không nên lời: “Cô ấy là m.á.u A bình thường, không có m.á.u này thì c.h.ế.t thế nào? Anh giải thích cho tôi nghe xem?”
04
Tôi xuất viện.
Nữ chính thanh xuân chuyển đến khoa tâm thần.
Tôi cũng thấy ấy thực sự nên đi khám sức khỏe tâm thần.
Điều này thật đáng sợ.
Cầm d.a.o cứa vào mình, ai chịu nổi chứ?
Ra viện rồi, tôi còn có chuyện lớn phải .
Chiều hôm đó, tôi lập tức cầm tấm séc một trăm triệu của tổng giám đốc bá đạo đi taxi đến ngân hàng.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong tiểu thuyết tổng giám đốc, nam chính có nguy cơ sản.
Giờ tiền đã vào túi.
Đừng để ta dây dưa với nữ chính rồi tiền viện phí của tôi cũng không cánh mà bay.
Làm nữ phụ bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng chịu khổ sở nào?
Tiền mới là lực duy nhất của tôi.
Vì , khi tên cướp nổ s.ú.n.g b.ắ.n vỡ chậu hoa trước cửa, tôi chỉ lo thúc giục nhân viên ngân hàng một cách điên cuồng: “Nhanh lên! Chuyển tiền trong séc vào thẻ của tôi! Nhanh lên!”
Cô nhân viên sợ đến run rẩy, tay run rẩy nhấn nút.
“Tít.” – Xác thực vân tay, giao dịch hoàn tất, tiền đã vào tài khoản.
Tôi mừng như điên.
Ngay giây tiếp theo, tên cướp đã tiến về phía chúng tôi.
Hắn giơ tay định tát mỗi đứa chúng tôi một cái.
Tôi sợ đến vỡ mật.
Tiền mới vào tài khoản, giờ mà c.h.ế.t thì tôi chịu bao nhiêu đau khổ đều oan uổng?
Lúc đó, tôi trực tiếp quỳ xuống ôm chân ta: “Anh ơi, có chuyện gì từ từ , đừng tức giận.”
Tên cướp nghi ngờ tôi.
Nhưng ta không b.ắ.n c.h.ế.t tôi mà túm lấy cổ áo tôi, lôi tôi ra cửa ngân hàng con tin.
Làm con tin?
Tôi lập tức cảnh giác, quay đầu sang người con tin khác bên cạnh.
Đập vào mắt tôi là một khuôn mặt kiêu ngạo bướng bỉnh.
Xong đời.
Đây cũng là một nữ chính.
Nhìn cách ăn mặc toàn đồ hiệu của ấy thì đây chắc chắn là một nữ chính nhà giàu!
Trong lòng tôi khẽ chùng xuống.
Tôi nghe thấy hai tên cướp đang bàn tán: “Anh bắt tiểu thư nhà họ Lâm con tin thì tốt, còn con đàn bà bên cạnh thì chẳng là gì cả, bắt về gì?”
Tên bắt tôi : “Tôi cũng không biết nữa, thấy ta là muốn bắt về, ôi, dùng ta để đỡ đạn thôi.”
Tôi run rẩy toàn thân.
Tiểu thư nhà họ Lâm? Đỡ đạn? Tôi? Mạng tôi không phải là mạng sao?
Khoan đã!
Tôi lại nữ chính này, phát hiện chiếc đồng hồ ấy đeo phải có giá hơn một trăm triệu.
Đúng rồi!
Tôi chính là người thích hợp để đỡ đạn cho tiểu thư!
Một tiếng nổ lớn vang lên, tôi xuất hiện thật lộng lẫy!
Thấy tên cướp lại giơ tay định tát nữ chính hai cái.
Bạn thấy sao?