Tôi Chỉ Là Nữ [...] – Chương 11

Chương 11

Giống như đây là số phận của chúng ta .

Là số phận của tất cả các nữ chính trong tiểu thuyết ngôn .

Nhưng tổng giám đốc bá đạo tức giận bịt mũi mình, khi quay đầu lại, ta đột nhiên thấy tôi.

Lúc đó, cơn giận bùng phát, nỗi tức giận dâng lên tận cổ họng.

“Được lắm, Du Kiệt, là do cậu tự chuốc lấy.”

Anh tổng nghiến răng nghiến lợi: “Cô lại đây, nếu cậu ta tức c.h.ế.t thì tôi sẽ trả tiền cho !”

10

Bị kim chủ ba ba sai khiến, tôi nhất thời không nhúc nhích.

Tôi nắm lấy tay đại tiểu thư, mở tay ấy ra, không để ấy tiếp tục dùng móng tay bóp vào lòng bàn tay tổn thương chính mình.

Cô ấy ngơ ngác tôi.

“Tại sao lại như ?”

Cô ấy rơi nước mắt: “Tại sao ấy lại đối xử với tôi như ? Tại sao cuộc đời tôi lại bị thế này?”

Đúng .

Theo cốt truyện, ấy thực sự nên rơi nước mắt.

Cũng sẽ không có ai trả lời.

Tôi im lặng một lúc.

“Bởi vì thế giới này đối với đàn ông có cầu rất thấp.” Tôi trả lời ấy: “Nhưng đối với chúng ta thì lại rất khắc nghiệt.”

Đúng .

Bởi vì là “Nữ chính” nên phải yếu đuối không tự lo , phải vô não, phải mãi mãi thụ chờ đàn ông cứu mình, phải chịu đựng mọi tổn thương còn phải thành toàn cho cái kết đoàn viên.

Giống như chúng ta là phụ nữ, phải bẩm sinh không giỏi khoa học, phải tốn nhiều thời gian và công sức để duy trì nhan sắc, không thừa kế gia nghiệp của gia đình, phải chăm sóc tóc, da và móng tay một cách tỉ mỉ, soi xét bắt bẻ những điểm không tốt của đồng loại.

Giá trị của bản thân chúng ta hoàn toàn phụ thuộc vào việc chúng ta có thể bám vào người đàn ông như thế nào.

Có thể là nhân, có thể là phu nhân, có thể là người .

Dù sao thì nữ chính cũng không thể là một người bình thường.

Đại tiểu thư cũng im lặng.

Cô ấy : “Tôi không muốn bị người ta đối xử như .”

“Tôi muốn bình thường một chút, tôi muốn sống tốt hơn.”

Tôi khuyên ấy: “Được, nếu trở thành một người bình thường, nên gì?”

Đại tiểu thư chìm vào suy tư.

Đúng .

Dùng tư duy của một người bình thường để đối mặt với huống hiện tại, dùng tư duy của một con người lành lặn, hoàn chỉnh để việc này.

Cô ấy suy nghĩ một lúc.

Sau đó lại người đàn ông trước mặt.

Đại tiểu thư hỏi: “Anh Vi Vi bị suy thận là do em , có bằng chứng không?”

Thiếu gia nam chính ngẩn ra.

Nhưng ta nhanh chóng phản ứng lại, thái độ ngạo mạn, khinh thường: “Chỉ có em là không thích ấy, thì chắc chắn là do em rồi, cần gì phải có bằng chứng?”

Đại tiểu thư gật đầu.

“Được.” Cô ấy : “Vậy bây giờ muốn gì?”

“Tôi còn có thể gì?”

Nam chính thiếu gia ấy, trong mắt toàn là ghê tởm: “Cô ấy bị bệnh nặng vì em, đây là em nợ ấy, vì em phải hiến thận cho ấy, như mới công bằng!”

Tuyệt vời, đây là màn cướp thận à!

Tôi thực sự không ngờ, sắc mặt của tổng giám đốc bá đạo cũng thay đổi.

Tổng giám đốc bá đạo lau m..áu mũi trên mặt, càng ngạo mạn hơn: “Em họ của cậu chỉ là một mạng hèn, sao có thể xứng đáng với quả thận của em tôi?”

“Họ Du kia, trời lạnh rồi, tôi thấy nhà cũng nên sản rồi!”

Ban đầu tôi rất phẫn nộ.

Nghe thấy lời phát biểu của ta, tôi nghẹn họng.

Tổng giám đốc bá đạo vỗ vai tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Nhanh lên! Cô , dùng hết bản lĩnh của ra, chọc tức che/t ta cho tôi!”

“?”

Tôi: “Tôi nào có bản lĩnh đó!”

Thấy tôi và tổng giám đốc bá đạo giằng co, đại tiểu thư lắc đầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...