Tôi Chỉ Là Nữ [...] – Chương 1

Chương 01

Trong bệnh viện, chỉ có một túi m.á.u gấu trúc*. Nam chính si sắp phát điên.

*Nhóm m.á.u Rhesus (Rh) âm, thường gọi là “máu gấu trúc”, chiếm khoảng 0,4% dân số Trung Quốc.

Anh ta hét lớn: “Túi m.á.u này cho Lưu Ly! Tôi chọn Lưu Ly! Trình An An, chắc chắn em có thể tự vượt qua!”

Nữ chính bạch nguyệt quang nằm thoi thóp, cảm đến phát khóc.

Tôi cũng khóc. Đây là việc một con người có thể sao?

Nhưng bác sĩ với y tá: “Truyền m.á.u gấu trúc cho giường số mười trước.”

Nam chính si nghe , càng không chịu nổi.

Anh ta trợn mắt há hốc mồm, hận không thể tự tay giật lấy: “Tôi đã rồi, cho Lưu Ly dùng! Không có m.á.u này, ấy sẽ chết!”

“Thật sao?”

Bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm máu, không nên lời: “Cô ấy là nhóm m.á.u A bình thường, không có m.á.u này thì c.h.ế.t thế nào? Anh giải thích cho tôi nghe xem?”

01

Trong thế giới điên rồ này, tổng giám đốc bá đạo nhiều như chó, nữ chính thanh thuần đầy đường.

Bất cứ lúc nào cũng có thể thấy những cảnh tượng kinh điển như “Bóp eo, đỏ mắt, mạng cho em” hay “Cô , đã thành công thu hút sự ý của tôi” hay “Hôm nay Đoan Mộc đưa tôi đến Meters x Wei.”

Tóm lại là các ấy chạy, bọn họ đuổi theo, các ấy có mọc cánh cũng khó thoát khỏi tay họ.

Nhưng tôi thì khác.

Tôi lương thấp, rủi ro cao, áp lực tâm lý lớn.

Bởi vì, tôi là nữ phụ duy nhất ở đây.

Giống như hôm nay, tôi đang đi trên đường, bỗng đi ngang qua một tổng giám đốc bá đạo mắt đỏ ngầu.

Anh ta phóng xe trên đường lớn để chuẩn bị đến sân bay đuổi theo vợ của mình. Còn tôi thì vui vẻ chuẩn bị đến KFC.

Kết quả là, xe của tổng giám đốc đ.â.m vào dải phân cách.

Những viên gạch trên đường bay lên rồi đập trúng tôi đang ở cách đó một trăm mét.

Chúng tôi đều vào viện.

Anh ta hôn mê mất trí nhớ, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt hấp hối, nữ chính từ sân bay chạy đến, khóc như mưa.

Tôi nằm trong phòng bệnh thường, đầu quấn như xác ướp.

Thật ngu ngốc.

Nữ phụ này không muốn thêm một ngày nào nữa!

Nhưng quản gia già của tổng giám đốc đã đưa cho tôi một tấm séc một trăm triệu, mặt đầy vẻ áy náy: “Cô Trình, thật sự xin lỗi , đây là tiền thuốc men của .”

Tôi đột nhiên nhớ ra lý do ban đầu mình nữ phụ.

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn!”

“Tôi thừa nhận rằng lúc nãy tôi có hơi lớn tiếng, lần sau có chuyện tốt như nhất định phải tìm tôi nha!”

02

Nữ chính bạch nguyệt quang quá uất ức.

Cô ta khóc khiến cả phòng bệnh chúng tôi không ngủ .

Tôi bất đắc dĩ phải thò đầu ra, hét lớn với ta: “Đừng khóc nữa! Anh ta hôn mê ba ngày là tỉnh!”

“Tiết kiệm sức lực đi, ít nhất các người còn phải ngược nhau ba trăm chương, thời gian cho khóc còn nhiều lắm!”

Bạch nguyệt quang nức nở.

Cô ta không hiểu ý tốt của tôi.

Nhưng quản gia già cũng thấy ta khóc rất xui xẻo, sáng hôm sau đã chuyển viện cho tổng giám đốc.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...