17
Tôi đuổi theo ra ngoài.
Ánh mắt Trình Hứa lập tức sáng lên:
“Nghênh Nghênh, cuối cùng em vẫn đến.”
Tôi tránh khỏi sự tiếp của ta, bình tĩnh :
“Em thích.”
“Gì cơ?”
“Em thích Thẩm Yếm.”
Trình Hứa không hiểu:
“Sao có thể chứ? Em không biết ta—”
“Em biết.”
“Em biết ấy đã thay em đánh một trận, cũng biết mấy năm nay ấy vẫn luôn âm thầm theo dõi tin tức của em, cũng biết tai nạn lần này là ấy cố ý sắp đặt.”
Trình Hứa kinh ngạc:
“Đã biết rồi mà sao em vẫn—”
“Dù em không biết vì sao ấy lại thích em, cảm của ấy dành cho em, có thành ý hơn nhiều. Khi biết ấy gặp tai nạn, phản ứng đầu tiên của em là lo lắng cho ấy, lo lắng với tư cách là vị hôn thê của ấy.”
“Trình Hứa, em biết hành của bây giờ không phải vì còn thích em, mà là vì vẫn không nuốt trôi cơn giận năm đó khi bị ấy đánh thôi. Nếu thật sự còn thích em, còn lo cho em, thì năm đó đã không bỏ em mà ra nước ngoài, để mặc em bị người trong giới chê .”
Nhắc lại chuyện cũ, tôi cũng không còn thấy đau lòng như trước nữa.
“Khi đó, gần như ai cũng nghĩ em không biết tự lượng sức, ai cũng cho rằng một đứa trẻ mồ côi như em thì xứng đáng có kết cục như . Ngoài Thịnh Ương, ngoài Thẩm Yếm, không ai đứng về phía em.”
“Nên nếu hỏi em có thích Thẩm Yếm không, em , em thích.”
Nói xong, tôi quay người lại, vừa hay thấy Thẩm Yếm đang chống nạng đứng ở góc hành lang.
Anh mấp máy môi, như muốn gì đó, lại không thốt nên lời.
Tôi chạy đến đỡ :
“Chúng ta về thôi.”
18
Trên đường xuất viện về nhà, tôi và Thẩm Yếm không ai lời nào.
Tôi cũng không biết đã nghe bao nhiêu.
Những điều muốn hỏi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hai người cứ lúng túng như mà về đến nhà.
Bác sĩ Lục dặn rằng vết thương của Thẩm Yếm không dính nước, nếu tắm thì chỉ có thể lau người bằng khăn.
Thẩm Yếm đang định tự , tôi liền cầm lấy khăn từ tay :
“Để em giúp .”
Thẩm Yếm cởi áo bệnh nhân, để lộ tấm lưng thon gầy rắn chắc.
Ngón tay lướt qua từng đợt nóng bỏng lan lên tận tim.
Giọng Thẩm Yếm khàn khàn:
“Nghênh Nghênh, chỗ đó đừng chạm vào.”
Đang định lau xuống dưới, tôi lập tức nhận ra có gì đó bất thường, vội buông tay như bị điện giật.
“Cái đó… mấy chỗ còn lại tự đi.”
Thẩm Yếm khẽ :
“Ừm.”
Tôi chạy một mạch về phòng mình, mặt nóng ran như lửa.
Sau đó, tôi ôm chăn mở cửa phòng Thẩm Yếm:
“Những ngày này em trải chăn ngủ dưới đất ở đây nhé.
Nếu nửa đêm cần dậy, cứ gọi em là .”
19
Nửa đêm, Thẩm Yếm nghe thấy tiếng tôi trằn trọc trở mình.
“Không ngủ à?”
“Ừm, hơi khó ngủ.”
“Dưới đất lạnh, có muốn lên đây ngủ không?”
Giường Thẩm Yếm rất rộng, hai người nằm dư sức.
“Được.”
Khoảnh khắc vừa nằm lên giường, chút cơn buồn ngủ còn sót lại của tôi cũng bay biến hết.
Nhìn thì rộng, khi nằm xuống lại chẳng thấy rộng thế nào nữa.
Vô lại chạm phải làn da nóng bỏng của Thẩm Yếm.
Tôi do dự mãi, cuối cùng cũng mở lời:
“Thẩm Yếm, em có chuyện muốn hỏi .”
“Anh biết em từ khi nào ?”
Trong bóng tối, Thẩm Yếm khẽ thở dài.
Hơi thở của nóng rực.
“Từ rất lâu rồi.”
“Còn lâu hơn cả khi em quen Thịnh Ương.”
20
Hồi cấp hai, trường quốc tế mà tôi hay đến nhặt đồ, cũng chính là nơi Thẩm Yếm theo học.
Chỉ là khi ấy vừa mới nhà họ Thẩm nhận nuôi, trong trường trở thành đối tượng bị lũ con nhà giàu trêu chọc.
Hai người con ruột khác của nhà họ Thẩm thì hận thấu xương.
“Bọn trẻ mồ côi thì chỉ biết mặc lại đồ người khác, Thẩm Yếm, sao cậu không mặc thử xem?”
Chúng ép mặc áo khoác từng bị ngâm trong nước bẩn, ép bài tập cho chúng.
Còn đe dọa, nếu chuyện này lộ ra ngoài, sẽ đánh gãy chân .
Hôm đó, khi tôi đến nhặt đồ, đúng lúc thấy bị một đám người vây đánh.
Chúng chửi là đồ mồ côi, bảo không khác gì ăn mày.
Tôi không chịu , liền xông tới cố ý :
“Tôi vừa thấy có thầy giáo đi qua đấy, các người mau chạy đi!”
Chúng tuy ghét Thẩm Yếm cũng sợ bị bố mẹ biết chuyện.
Tôi đuổi hết đám người đi, rồi hỏi Thẩm Yếm:
“Áo khoác của bẩn rồi, có thể cho tôi không?”
“Đổi lại, tôi đưa áo của tôi cho , cũng là đồng phục trường mà.”
“Tôi học trường Tam Trung, cũng là trẻ trong trại mồ côi. Tôi không cảm thấy đó là điều đáng xấu hổ. Con người không thể quyết định xuất thân của mình, có thể quyết định con đường mình đi. Anh muốn trở thành người như thế nào, là do chọn.”
Thẩm Yếm nhớ rất rõ lời tôi từng , những lời mà chính tôi cũng đã quên mất.
“Nhưng sau này khi gặp lại em, thấy em sống không tốt chút nào.”
“Anh nghĩ, một người có thể sẵn lòng mang ánh sáng cho người khác như em, thì cũng xứng đáng nhận lại sự hồi đáp. Ban đầu khi biết em hẹn hò với Trình Hứa, thật sự mong em hạnh phúc. Nhưng sau đó, Trình Hứa lại không .”
Giọng Thẩm Yếm run rẩy:
“Xin lỗi em, Nghênh Nghênh, đã lừa em.”
“Anh không phải như em thấy đâu. Anh biết hôm nay em gặp Trình Hứa, ghen đến phát điên. Anh biết em không thích con người như , vẫn dùng cách hèn hạ nhất để giữ em bên cạnh.”
Tôi người đàn ông đang nằm bên cạnh mình.
Giây phút này, tôi không hề ghét chút nào.
Thậm chí… tôi muốn hôn .
Không chỉ muốn — tôi đã thật.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mặt mình.
Thẩm Yếm vừa nức nở vừa hôn tôi:
“Nghênh Nghênh, đừng ghét … có không?”
21
Vết thương của Thẩm Yếm bị rách ra.
Bác sĩ Lục và Cố Tự Bạch lo đến mức đi vòng vòng:
“Hai người hôm qua gì , đánh nhau à? Vết thương khó lắm mới lành, giờ lại bị rách rồi, bao nhiêu ngày chăm sóc coi như uổng phí rồi.”
Tôi xấu hổ đến mức không biết mở miệng thế nào.
Nhưng Thẩm Yếm lại rất vui vẻ:
“Là lỗi của tôi, lần sau sẽ ý.”
Cố Tự Bạch là biết ngay trong mắt Thẩm Yếm đầy vẻ đắc ý.
“Làm bọn tôi lo chết! Còn nữa, không thể nhịn à, đang trong thời gian dưỡng thương đấy.”
“Không sao đâu.”
“Ồ, giờ thì không sao rồi, lúc Giang Nghênh chạy tới phòng bao tìm thì trông thảm thế nào ấy nhỉ?”
“Thôi, bớt vài câu đi, cẩn thận lần sau hai người họ lại ân ái ngay trước mặt đó.”
Bác sĩ Lục lắc đầu bất lực:
“Những chỗ khác không có vấn đề gì, chắc sẽ nhanh lành thôi.”
Sau khi họ rời đi.
Thẩm Yếm liền ôm lấy eo tôi:
“Tối nay còn qua đây ngủ không?”
Tôi đẩy ra:
“Anh dưỡng thương cho tốt đi, chuyện đó tính sau.”
“Em thích không?”
(Đoạn này có lẽ do bản thô bị lỗi ở đây 【)
Vết thương của Thẩm Yếm cuối cùng cũng hồi phục.
Từ đó về sau, tôi chẳng có ngày nào ngủ yên giấc.
Nhưng tinh thần Thẩm Yếm lại rất tốt, vẫn dậy sớm bữa sáng cho tôi.
Dù lúc tôi tỉnh dậy, bữa sáng cũng đã nguội rồi.
Còn có một đống tin nhắn trên điện thoại:
【Dậy chưa?】
【Nhớ em.】
【Nhớ em.】
Tôi trả lời : 【Dậy rồi.】
Lúc này, một cuộc gọi video đến.
“Có chuyện gì à?”
“Không có, muốn em.”
“Bên sao… đang họp à?”
“Không sao, bọn họ không dám .”
Tôi cúp máy:
“…”
Nhưng về sau, nhân viên công ty Thẩm Thị cũng chẳng còn thấy lạ nữa.
Dù sao tổng giám đốc của họ mỗi ngày đều vui vẻ tăng lương cho nhân viên.
Ngày nào họ cũng thầm cầu nguyện:
【Chúc tổng tài và phu nhân tổng tài mãi mãi ân ái, để chúng tôi ngày nào cũng có thưởng!】
(Hoàn)
Bạn thấy sao?