Tôi Chỉ Là Người [...] – Chương 2

Vì chuyện này, Thịnh Ương đã loạn không ít lần, thậm chí còn dọa bỏ nhà đi để ép Thịnh.

Chú Thịnh thật sự hết cách:

“Nghênh Nghênh, nếu để cháu gả cho Thẩm Yếm, cháu có đồng ý không?”

Hình ảnh gương mặt tựa như thần tác của Thẩm Yếm chợt hiện lên trong đầu tôi, tôi vô thức gật đầu:

“Cháu đồng ý.”

Chú Thịnh có chút kinh ngạc:

“Cháu thích Thẩm Yếm sao?”

“Cháu mới chỉ gặp ấy một lần, là thích thì không hẳn.”

Nhưng cũng giống như những món sơn hào hải vị mà từ nhỏ Thịnh Ương ép tôi ăn.

Tôi không nhất thiết phải thích tất cả, tôi biết đó là đồ ngon, rất đắt tiền, vốn là thứ tôi không với tới nổi.

Những món đồ mà Thịnh Ương kén chọn, không thích, đối với tôi lại chẳng có tư cách để kén chọn.

Chẳng hạn như quyển sách bài tập ấy không muốn , thật ra tôi đã từng rất muốn mua mà không có tiền.

Chiếc vòng cổ đắt tiền bị ấy ném vào thùng rác, tôi từng muốn lén nhặt về sửa lại để đeo.

Đôi giày ấy định vứt đi vì bị đau chân, tôi sẽ ngăn lại tôi có thể đi .

Huống hồ, Thẩm Yếm rất đẹp trai, ngay ánh mắt đầu tiên thấy ấy tôi đã thích khuôn mặt đó rồi.

Một gương mặt khác biệt với tất cả mọi người.

Tôi cúi đầu, khẽ :

“Nhưng nếu Ương Ương không muốn gả, thì cháu bằng lòng thay ấy.”

4

Tôi và Thịnh Ương quen nhau từ hồi cấp hai.

Lúc học cấp hai, tôi thường đến cổng trường quốc tế nơi con nhà giàu theo học.

Vì ở đó hay có người vứt đồng phục mới mặc vài lần hoặc những quyển bài tập không muốn .

Rất nhiều đứa trẻ như tôi, xuất thân từ trại trẻ mồ côi, đều đến nhặt về.

Hôm ấy, tan học xong tôi tới chờ, đúng lúc thấy Thịnh Ương bước ra, tiện tay ném một chiếc đồng hồ đính đá vào thùng rác.

Chờ ấy đi khuất, tôi lập tức chạy tới nhặt.

Không ngờ Thịnh Ương quay lại, hai chúng tôi mặt đối mặt, tôi vừa đeo đồng hồ lên đã bị bắt gặp.

Tôi vội vàng tháo ra, lau sạch rồi trả lại cho ấy.

Cô ấy nhíu mày từ chối:

“Cái này tôi không cần nữa.”

Tôi cảm ơn, rồi lại đeo vào tay.

“Cậu học trường Tam Trung à?”

“Ừ.”

Thịnh Ương nghĩ một chút:

“Mỗi thứ Tư sau giờ tan học, tôi đều sẽ bỏ bớt đồ không dùng, cậu nhớ tới lấy.”

Từ đó về sau, tuần nào tôi cũng đến sớm một chút, Thịnh Ương sẽ tặng tôi những bộ quần áo và trang sức đắt tiền mà ấy không thích nữa.

Thỉnh thoảng còn cho tôi mấy cái bánh nhỏ ấy ăn không hết, hoặc mấy món trang sức ấy chê.

Có một lần, tôi chờ mãi mà không thấy ấy.

Người trong trường cũng gần đi hết.

Tôi lo lắng, lén lẻn vào trường, tìm Thịnh Ương đang khóc sau dãy nhà học.

Cô ấy bị ngã, đầu gối trầy xước, điện thoại cũng vỡ nên không liên lạc với người nhà.

Tôi ngồi xuống trước mặt ấy:

“Để tôi cõng cậu ra ngoài.”

Nước mắt ấy từng giọt từng giọt rơi xuống:

“Cậu gầy thế, có cõng nổi tôi không?”

“Yên tâm, người nặng hơn cậu tôi còn cõng rồi.”

Tôi cõng ấy tới phòng y tế, đang định rời đi thì Thịnh Ương hỏi:

“Tôi nghe cậu là trẻ ở trại mồ côi, cậu có muốn về nhà họ Thịnh ở không?”

Từ đó, tôi chuyển vào nhà họ Thịnh, chơi, học với Thịnh Ương.

Cô ấy bảo một mình quá đơn, Thịnh liền cho tôi học cùng trường cấp hai với ấy.

Tuy đồ Thịnh Ương cho tôi đều là những thứ ấy không cần nữa, tôi biết mỗi lần ấy đều lựa chọn kỹ, chọn đồ mới và đẹp hơn cho tôi.

Thịnh Ương ngoài mặt có vẻ kiêu kỳ, tùy hứng, thật ra đối xử với người khác rất tốt, tính cũng rất mềm mỏng.

Nếu ấy không muốn liên hôn, thì tôi thay ấy gả cũng chẳng có gì to tát.

5

Người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa, dáng vẻ cao quý, ung dung, ngón tay thon dài khẽ đẩy tách trà nóng trước mặt.

Chú Thịnh kéo Thịnh Ương đến trước mặt Thẩm Yếm xin lỗi:

“Chuyện lần này đúng là nhà họ Thịnh chúng tôi có lỗi với cậu.”

Thẩm Yếm không hề tỏ ra tức giận:

“Thật ra rất đơn giản, nhà họ Thịnh chỉ cần công khai hủy bỏ chuyện liên hôn là .”

“Chuyện này…”

Chú Thịnh có chút do dự.

Đúng .

Hủy bỏ liên hôn sẽ ảnh hưởng rất lớn tới nhà họ Thịnh.

Nhà họ Thẩm chưa chắc cần liên hôn để củng cố địa vị, nhà họ Thịnh thì cần.

“Kỳ thật, Giang Nghênh cũng có thể xem như nửa đứa con nhà chúng tôi, từ nhỏ đã sống ở nhà họ Thịnh, chúng tôi sớm đã nhận con bé con nuôi rồi, chỉ là chưa công khai thôi.”

Thẩm Yếm nhướng mày tôi, chậm rãi mở miệng:

“Nếu Giang Nghênh cũng là con của các người, đãi ngộ cũng nên giống với Thịnh Ương.”

Chỉ một câu, Thịnh liền chuyển vào tài khoản tôi một khoản sinh hoạt phí suốt bao năm qua bằng với Thịnh Ương.

Lúc ngồi lên xe Thẩm Yếm, tôi còn đang đếm số chữ “0” trong tài khoản.

Chưa từng thấy con số nào lớn đến .

Thật sự chưa từng thấy.

6

Sau khi hai nhà công bố tin đính hôn, tôi chuyển đến nhà Thẩm Yếm.

Khoảnh khắc đẩy cửa nhà ấy, tôi sững người.

Tôi vẫn nghĩ nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ còn xa hoa hơn nhà họ Thịnh.

Nhà họ Thịnh dù gì cũng có quản gia và người giúp việc, tính ra cũng có bảy tám người ở.

Nhưng nhà Thẩm Yếm thì chỉ có một mình ấy.

Quản gia và tài xế của nhà họ Thẩm cũng không ở cùng trong nhà.

Cảm giác thật vắng vẻ.

Thẩm Yếm lấy cho tôi một đôi dép bông hình thỏ nhỏ:

“Nếu cần gì thì cứ với tôi. Dì Tôn ở gần đây, khi tôi không có nhà sẽ nhờ dì ấy tới chăm sóc .”

Anh ấy giới thiệu cho tôi vị trí phòng của tôi, và chỗ để các đồ dùng trong nhà.

Tắm xong, tôi vẫn có chút thấp thỏm.

Hiểu biết của tôi về Thẩm Yếm còn quá ít, cứ thế đường hoàng đồng ý dọn vào nhà ấy liệu có quá bốc đồng không?

Đang do dự thì cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Giờ này chắc chỉ có thể là Thẩm Yếm.

“Cửa không khóa.”

Tôi khoác thêm áo ngoài, đứng ở cửa, căng thẳng siết chặt tay.

Thẩm Yếm đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một cốc sữa nóng:

“Uống chút sữa rồi ngủ. Mọi thứ chuẩn bị hơi vội, ngày mai tôi sẽ bảo dì Tôn dẫn đi mua ít đồ dùng sinh hoạt.”

Tôi thở phào: “Cảm ơn .”

Thật ra đã rất chu đáo rồi.

Lúc rời đi, ấy chợt dừng lại, khẽ :

“Không cần tôi cảnh giác thế đâu, chuyện không thích tôi sẽ không ép .”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

7

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, phát hiện Thẩm Yếm đang quấn tạp dề trong bếp bữa sáng.

“Cô ăn sandwich không?”

Anh ấy hỏi tôi.

Tôi gật đầu, nghĩ lại dù sao ấy cũng là tổng giám đốc tập đoàn lớn, để tôi sai khiến thế này có vẻ không hay lắm.

“Hay là… để tôi cho.”

Thẩm Yếm chật vật lật mặt trứng chiên:

“Không sao, đi rửa mặt đi, sắp xong rồi.”

Khi tôi rửa mặt xong, Thẩm Yếm vẫn đang loay hoay trong bếp.

Có vẻ ấy không quá thạo việc này, trong lúc đó tôi nghe thấy ba lần tiếng bát đĩa vỡ.

Tôi quanh, nghĩ thử xem có thể giúp việc gì không.

Vừa mở máy pha cà phê thì chuông cửa vang lên.

Tôi đặt cốc xuống, ra mở cửa.

“Thẩm Yếm—ơ? Tôi có nhầm nhà không ?”

Người đàn ông biển số nhà rồi lại tôi đầy nghi ngờ.

“Thẩm Yếm đang ở trong bếp, để tôi gọi ấy.”

Tôi lập tức chạy vào, người đàn ông kia cũng theo sau vào nhà.

“Nghênh Nghênh, giúp tôi cởi cái này với.”

Thẩm Yếm quay lưng về phía tôi, tay cầm xẻng, bất tiện cởi tạp dề.

Đầu ngón tay tôi vô chạm vào vòng eo rắn chắc của ấy.

Ngay bên tai, Thẩm Yếm khẽ rên một tiếng.

Mặt tôi cũng đỏ bừng.

“Tôi nghe cậu xin nghỉ, tôi còn thắc mắc sao một người chăm chỉ đến mức chưa từng nghỉ ngày nào như cậu lại xin nghỉ, nên qua xem thử. Giờ thì tôi hiểu rồi, hóa ra sáng nay không đi là vì… đêm qua không ngủ à?”

Người đàn ông vừa đẩy cửa bếp ra, liền bắt gặp cảnh tôi đang giúp Thẩm Yếm cởi tạp dề.

“Hai người đang gì thế, sao mặt ai cũng đỏ ?”

Thẩm Yếm cầm tạp dề ném lên mặt ta:

“Cố Tự Bạch, cậu rảnh quá nhỉ.”

“Tsk tsk, cậu mà cũng ăn sáng cơ à? Hiếm thấy thật.”

Cố Tự Bạch hì hì:

“Không giới thiệu cho tôi em xinh đẹp này sao?”

Thẩm Yếm bê hai phần sandwich đi qua thản nhiên :

“Giang Nghênh.”

Sắc mặt Cố Tự Bạch lập tức cứng đờ, giọng cũng cao hơn hẳn:

“Cậu ấy là ai? Giang Nghênh?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...