Tôi Chỉ Là Người [...] – Chương 2

Mãi cho đến khi tôi đính hôn với Cố Diên Hàn.

Nhà họ Cố là thế gia cân sức với nhà họ Tân, cuộc hôn nhân giữa hai bên mang lại lợi ích rất lớn cho cả hai.

Lúc đó, ông nội mới chính thức tuyên bố: tôi sẽ là người thừa kế sự nghiệp nhà họ Tân, trở thành người đứng đầu thế hệ mới.

Cố Diên Hàn từng hai lần cứu tôi thoát khỏi nguy hiểm.

Tôi rung với ta, vốn là chuyện rất tự nhiên.

Nhưng từ khi Tô Lê Nguyệt xuất hiện, những rung nhỏ bé ấy cũng trở nên không đáng kể.

Tôi sẽ không lặp lại sai lầm của cha.

Cũng sẽ không giống mẹ, trốn tránh hiện thực.

Tôi – Tân Doanh Nhi – chỉ có thể đứng trên đỉnh cao mãi mãi.

Không ai có thể kéo tôi xuống.

Kể cả .

3

Tô Lê Nguyệt lặng lẽ rơi nước mắt.

Cô ấy vốn đã sở hữu vẻ đẹp thoát tục, khi khóc lại càng mong manh, vừa mở miệng đã ra những lời buồn đến mức nực : “Cô Tân, có thể buông tha cho cuộc hôn nhân của tôi và Diên Hàn không? Tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi.”

Hiện trường lập tức nổ tung.

Tôi gần như có thể đoán trước tiêu đề của trang nhất ngày mai:

#Nữ tổng tài Tân thị chen chân vào hôn nhân của vị hôn phu cũ#

#Tân Doanh Nhi và Cố Diên Hàn dây dưa không dứt#

Thư ký bắt đầu giải tán đám đông, nhắc nhở mọi người đừng phát tán thông tin bừa bãi.

Tôi cảm thấy phiền, giọng cũng lạnh hẳn đi: “Cô Cố, hôm nay nể mặt nhà họ Cố, tôi không chấp nhặt những lời vớ vẩn của . Nhưng lần sau mà còn loạn, đừng trách tôi không khách sáo.”

Nói xong, tôi gọi bảo vệ, ép buộc đưa Tô Lê Nguyệt rời khỏi hiện trường.

Tối hôm đó, vừa mở cửa nhà, tôi lập tức bị người nào đó kéo mạnh vào trong, ép sát vào tường.

Giọng nam lạnh lùng vang lên bên tai tôi, xen lẫn chút ấm ức: “Doanh Doanh, ghen rồi.”

“Còn cố uống đến nỗi ói ra máu, sao không chết luôn cho rồi?”

Tôi vùng ra khỏi vòng tay ta: “Lục Dự Hành, sao biết mật mã nhà tôi?”

Đôi mắt đen láy, ươn ướt, tôi đầy vô tội: “Ông nội Tân bảo dọn sang ở.”

Lúc này tôi mới nhận ra, trong nhà đã có thêm rất nhiều đồ đạc của .

Không gian cũng tăng thêm vài phần ấm cúng như một gia đình thật sự.

Tôi hơi cau mày.

Anh vẫn luôn dõi theo tôi, thấy tôi nhíu mày liền lập tức đầy vẻ đáng thương: “Đừng giận mà, nếu em không thích, dọn đi ngay.”

Nói xong thật sự định thu dọn đồ đạc.

Tôi kéo lại: “Thôi kệ, dù sao cuối năm cũng cưới rồi.”

Đôi mắt sáng lên, hớn hở tôi: “Mệt không? Để dẫn em đi tham quan một chút nhé?”

Tôi cũng tò mò muốn xem đã sắp xếp những gì, nên đi theo vào trong.

Vừa ngẩng đầu, tôi thấy tầng lửng trên lầu hai treo bức ảnh cưới khổ lớn của cả hai chúng tôi.

Khung cảnh thế nào cũng giống hệt phim hài.

Tôi bật thành tiếng.

“Anh chỉ bày biện đơn giản thôi, em thấy có thích không?”

Anh tôi đầy mong đợi, chẳng khác gì một cún nhỏ đang chờ khen ngợi.

Thật khó tưởng tượng, người đàn ông này lại là một truyền kỳ trong giới thương trường.

Năm 18 tuổi, gia chủ nhà họ Lục bất ngờ qua đời, vội vàng tiếp quản sản nghiệp.

Chỉ trong ba năm, đã xây dựng nên một đế chế kinh doanh khổng lồ, khối tài sản khổng lồ không đếm xuể.

Nhà họ Lục vươn lên như diều gặp gió, vượt qua toàn bộ các gia tộc lớn ở Bình Kinh.

Anh ấy chỉ mới 21 tuổi, nhỏ hơn tôi năm tuổi.

Trước đây khi việc cùng, tôi luôn thấy ấy chín chắn, trầm ổn, khó đoán.

Nhưng hôm nay lại thấy một mặt rất trẻ trung của .

Tôi không nỡ cụt hứng, liền buột miệng khen: “Tấm ảnh này chọn đẹp đấy.”

Lục Dự Hành sững người, đôi tai trắng mịn lập tức đỏ bừng, trên mặt cũng thoáng chút ngượng ngùng.

Anh nhỏ: “Anh cũng thấy tấm này là đẹp nhất.”

Tôi sững lại.

Bỗng nhận ra trong ảnh chúng tôi quá thân mật, lời khen vừa rồi nghe vào chẳng khác nào có ẩn ý.

Hơi lúng túng, tôi giả vờ bình tĩnh: “Tôi mệt rồi, lên nghỉ trước nhé.”

Nói xong liền bước lên lầu.

Việc ông nội để Lục Dự Hành dọn vào ở, tôi không hề bất ngờ.

Ông mắc trọng bệnh rồi lui về sau, cha lại qua đời đột ngột, nhà họ Tân dần suy yếu.

Dù tôi có cố gắng đến đâu, cũng chỉ tạm thời giữ cục diện, không để sụp đổ thêm.

Muốn vực dậy gia tộc một lần nữa, gần như là chuyện không tưởng.

Trước kia, ông nội đặt hy vọng vào nhà họ Cố, sau cú sốc bị hủy hôn, hy vọng ấy cũng tan thành mây khói.

Lục Dự Hành xuất hiện, mang lại cho ông một tia sáng mới: “Doanh Nhi, không phải ông không tin cháu, mà là muốn cháu mượn sức gió, bay cao vút lên trời. Nhà họ Lục là chỗ dựa tốt nhất của chúng ta.”

Tôi hiểu rất rõ.

Hôn nhân giữa các gia tộc vốn là công cụ để củng cố quyền lực.

Chỉ là… tôi khó lòng chấp nhận sự vội vàng của ông.

Cái cảm giác bị coi như món hàng mang ra trao đổi khiến tôi phản cảm.

4

Sinh nhật của thân – Tô Nhã Nhã – tổ chức tại một hội sở tư nhân.

Vừa bước vào phòng, tôi đã thấy Cố Diên Hàn và Tô Lê Nguyệt ngồi cạnh nhau trên sofa.

Anh ta ngẩng lên tôi, ánh mắt thoáng qua một tầng cảm phức tạp, dường như xen lẫn cả đau lòng.

Tôi điềm tĩnh tránh ánh mắt , ngồi xuống ghế sofa bên kia.

Tô Nhã Nhã lập tức ghé lại, nhỏ giọng phàn nàn: “Tớ không mời ta đâu, ta tự đến, còn dẫn theo cả người phụ nữ kia, thật phiền chết đi .”

Tôi không muốn đôi co, liền lấy món quà đã chuẩn bị từ trước ra: “Chúc mừng sinh nhật.”

Cô ấy mở hộp quà, mặt mày rạng rỡ: “Doanh Nhi, tớ cậu chết mất!”

Trong hộp là một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn.

Tôi đã tốn công sàng lọc kỹ càng mới chọn món quà này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...