10
Bị phe A sai khiến, tôi nhất thời không nhúc nhích.
Tôi nắm lấy tay đại tiểu thư, xoa dịu bàn tay đang nắm chặt của ấy, không để ấy tiếp tục tự đau mình bằng cách bấu móng tay vào lòng bàn tay nữa.
Cô ấy ngơ ngác tôi.
“Tại sao lại như ?”
Cô ấy rơi nước mắt: “Tại sao ấy lại đối xử với tôi như ? Tại sao cuộc đời tôi lại như ?”
Phải đấy.
Theo logic của kịch bản, đúng là đến lúc ấy phải khóc.
Và cũng sẽ không ai trả lời những câu hỏi trong lòng ấy.
Tôi im lặng một lát.
“Bởi vì thế giới này đặt tiêu chuẩn với đàn ông rất thấp.” Tôi trả lời ấy, “Nhưng lại rất khắt khe với chúng ta.”
Đúng .
Vì là “nữ chính”, nên phải yếu đuối, bất lực, ngốc nghếch, lúc nào cũng ngồi chờ nam chính tới cứu. Phải nhẫn nhịn chịu đựng mọi tổn thương, rồi đến cuối cùng vẫn phải tha thứ, phải hy sinh vì cái gọi là “happy ending”.
Cũng giống như việc là phái nữ, thì mặc định không giỏi toán lý, phải dành cả đống thời gian công sức để giữ cho mình luôn xinh đẹp, tóc tai da dẻ móng tay phải chỉnh chu, không thừa kế sự nghiệp và bất sản của gia đình, lại còn phải suốt ngày soi mói so sánh với những khác xem ai “tốt” hơn.
Giá trị của bản thân chúng ta hoàn toàn phụ thuộc vào việc chúng ta có thể bám víu vào người đàn ông như thế nào.
Có thể là người , có thể là vợ, có thể là người .
Tóm lại, nữ chính thì tuyệt đối không sống như một người bình thường.
Đại tiểu thư cũng im lặng.
Cô ấy : “Tôi không muốn bị đối xử như nữa.”
“Tôi muốn bình thường một chút, tôi muốn sống tốt hơn một chút.”
Tôi kiên nhẫn khuyên bảo ấy: “Được, nếu muốn người bình thường, nghĩ sẽ như thế nào?”
Đại tiểu thư chìm vào suy nghĩ.
Đúng .
Hãy dùng tư duy của một người bình thường để đối mặt với huống hiện tại, hãy dùng tư duy của một con người hoàn chỉnh khỏe mạnh để việc này.
Cô ấy suy nghĩ một lúc.
Rồi lại người đàn ông trước mặt.
“Anh Vi Vi bị suy thận là do tôi , có bằng chứng không?”, ấy hỏi.
Tên thiếu gia nam chính sững người.
Nhưng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thái độ kiêu ngạo, khinh khỉnh: “Cô luôn ghét bỏ ấy, tất nhiên là do rồi, còn cần bằng chứng gì nữa?”
Cô ấy gật đầu.
“Được,” ấy , “Vậy bây giờ muốn gì?”
“Tôi còn có thể gì cho nữa?”
Tên thiếu gia nam chính ấy, ánh mắt đầy vẻ chán ghét: “Cô ấy bị bệnh nặng vì , đây là nợ ấy, vì phải bù lại quả thận này cho ấy, như mới công bằng!”
Trời đất, đây là màn kịch cướp thận à!
Tôi thật sự không ngờ tới đấy, sắc mặt của tổng tài bên cạnh cũng thay đổi.
Anh tổng tài lau m.á.u mũi trên mặt, càng thêm ngông cuồng: “Mạng cùi của em họ nhà cậu, sao xứng có quả thận của em tôi?”
“Họ Du kia, trời lạnh rồi, tôi thấy nhà cũng nên sản đi thôi!”
Vốn dĩ tôi đang phẫn nộ.
Nghe ta xong, tôi nghẹn họng ngang.
Anh tổng tài vỗ vai tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Nhanh lên! Nữ nhân, hãy dùng tài năng của khiến hắn ta tức c.h.ế.t đi!”
“?”
Tôi: “Tôi nào có tài năng đó!”
Thấy tôi và tổng tài cãi nhau ỏm tỏi, ấy lắc đầu.
Cô ấy lại tên thiếu gia nam chính, lặng lẽ mở chức năng quay video của điện thoại: “Xin lỗi, vừa rồi tôi lơ đãng không nghe thấy, có thể lại với tôi một lần nữa không?”
Tên thiếu gia sững người.
Nhưng ta không hề nghi ngờ chút nào.
Xét cho cùng, phụ nữ trên thế giới này đều như , yếu đuối, xinh đẹp, không có đầu óc.
Làm sao họ dám hãm nam chính xuất sắc vĩ đại chứ?
Vì , ta không chút do dự dùng giọng trầm ổn và lạnh lùng của mình : “Vi Vi vì mà mất một quả thận, tôi muốn bây giờ giao quả thận của ra, cấy ghép cho ấy.”
“Tất nhiên, tôi sẽ cho một khoản tiền bồi thường.”
Lâm Hân im lặng một lúc.
Cô ấy : “Ý là muốn bỏ tiền ra mua nội tạng của tôi, đúng không?”
“Cho dù tôi không đồng ý, cũng sẽ cưỡng ép đưa tôi đi, mặc kệ ý nguyện của tôi, ép mua ép bán?”
Tên thiếu gia nam chính lạnh một tiếng.
Anh ta rất kiêu ngạo: “Phải!”
Cô ấy thở dài, kết thúc quay phim, gọi một cuộc điện thoại.
Mười phút sau, một chiếc xe cảnh sát hú còi lao đến.
Cảnh sát trang bị đầy đủ vũ khí nhảy ra như hổ đói, ngay lập tức khống chế tên thiếu gia.
Tên thiếu gia nam chính hoàn toàn không thể tin .
Áo sơ mi nhăn nhúm, tóc tai rối bù, tay đeo còng tay vàng hồng bị hai cảnh sát kẹp ở giữa, ta thực sự không thể tin .
Anh ta hét lớn: “Sao có thể đối xử với tôi như !”
Còn ấy không thèm ta lấy một cái, mà bình tĩnh giao nộp bằng chứng video.
“Vi Vi vốn dĩ là do ! Nếu không thì còn ai ấy nữa! Đây là những gì nợ ấy—”
“Biết điều chút đi!”
Chú cảnh sát quát lớn: “Chính là thằng nhóc cậu định buôn bán nội tạng người trái phép chứ ai? Đưa đi!”
Tên thiếu gia: “…”
Anh tổng tài: “…”
Tôi: “…”
11
Tôi là một nữ phụ, phiêu bạt như gió, việc khắp nơi.
Nhưng hôm nay thật đặc biệt.
Hôm nay, trong thế giới điên rồ này, tôi đã có thêm một người .
Cô ấy tên Lâm Hân.
Là một đại tiểu thư.
“Sau này phải sao bây giờ?”, ấy theo tên thiếu gia nam chính bị cảnh sát đưa đi, có chút hoang mang, “Sau này trong cuộc đời tôi sẽ không còn nam chính nữa.”
“Không có nam chính thì sao tôi nữ chính ?”
Tôi : “Vậy thì đừng nữ chính nữa. Dù sao nữ chính như cũng bị ngược thân ngược tâm, không cũng !”
Cô ấy tôi rồi bỗng nhiên mỉm .
“Ừ nhỉ.”
Cô ấy : “Không cũng !”
Anh tổng tài đứng bên cạnh, cảnh em rể bị cảnh sát dẫn đi, cả người như hóa đá giữa cơn gió, ta hoàn toàn rối loạn, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Anh ta không hiểu ta chấn .
Anh tổng tài không thể chấp nhận sự thật đó, kéo tay tôi lại, bối rối hỏi:
“Không nữ chính nữa thì gì? Vậy em tôi phải sao?”
“Tùy ấy chứ!” – tôi bực mình gạt tay ta ra.
“Không thì không ! Cô ấy có quyền sống cuộc đời của chính mình, sống tốt là đằng khác!”
“Sao biết em ấy sẽ sống tốt?”, ta đã gần như phát điên, “Cô lại chưa từng nữ chính bao giờ—”
Lời bỗng chốc im bặt.
Anh tổng tài tôi sững sờ.
Tôi mỉm .
“Trước kia tôi không phải là nữ phụ,” tôi , “ bây giờ tôi sống rất tốt.”
“Như không đủ sao?”
12
Thế giới này điên rồ, mù mờ, phi lý.
Simone de Beauvoir từng viết trong Giới tính thứ hai:
“Người ta nhốt phụ nữ trong căn bếp và phòng ngủ, rồi lại ngạc nhiên khi tầm của họ trở nên hạn hẹp.
Người ta bẻ gãy đôi cánh của họ, rồi than vãn sao họ không biết bay.
Nếu thế giới này có thể cho họ một tương lai, họ sẽ không bao giờ bị buộc phải mắc kẹt trong hiện tại.”
Chúc chúng ta xa hơn,
Chúc chúng ta bay cao hơn,
Chúc chúng ta – mãi mãi – không sợ hãi,
Và dũng cảm tiến về phía trước!
-Hết-
Bạn thấy sao?