Tôi Chỉ Là Một [...] – Chương 6

Chương 6

Tôi liếc vào phòng họp: “Anh , ít nhất cũng phải hơn trăm người đấy, đánh lại không? Còn móc mắt nữa chứ?”

Nam chính bệnh kiều khựng lại.

Anh ta vào phòng họp.

Đồng thời, hơn một trăm nhân viên bị ép vào danh sách móc mắt cũng lặng lẽ ta.

Địch đông ta ít.

Ít không địch lại đông.

Nam chính bệnh kiều im lặng một lúc.

Anh ta không ngốc, chỉ đành nghiến răng: “Lần này tha cho em.”

Tôi: “Ồ, cũng giỏi lắm, lại biết lúc nên mềm nên cứng.”

Nam chính bệnh kiều cũng không chịu nổi tôi nữa.

Anh ta nổi giận với thư ký nhỏ: “Cô ta là ai ? Sao ta lại ở đây?”

Cô thư ký nhỏ không dám gì.

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, đã có hai người đàn ông bảo tôi cút đi.

Tôi rất tức giận.

Nhưng ngay sau đó, điện thoại của thư ký nhỏ reo lên, ấy nghe máy hai câu, sững người một chút, sau đó đưa điện thoại cho tôi.

Tôi: “?”

Sau khi tôi đưa tay nhận lấy, nghe thấy giọng của tổng tài: “Tôi nghe thấy bên ngoài đang ồn ào, lại đang trò gì ?”

Mặt tôi không đổi sắc cúp máy ngay.

Đối phương: “?”

Khi ta gọi lại, tôi nghe máy, rồi lại cúp.

Anh tổng tài phát điên.

Ngay giây sau, một người đàn ông mặt mày lạnh như tiền xuất hiện ở hành lang.

Ánh mắt sắc lạnh, khí thế bức người — vừa đã biết chẳng có ý tốt.

Tôi thấy hình không ổn co chân bỏ chạy ngay.

“Đứng lại đó cho tôi!” Anh ta quát lớn trông vô cùng tức giận, “Nữ nhân đáng chết, nghĩ có thể chạy thoát khỏi tôi sao?”

Tôi quay đầu lại với ta, sau đó chạy càng nhanh hơn.

Có lẽ chỉ trong một giờ ngắn ngủi tiếp với tôi đã khiến sự giác ngộ của tổng tài thăng hoa.

Chỉ một nụ , mà lại khiến ta và tôi có sự đồng cảm ngắn ngủi.

“Tôi chạy chứ sao không! Bộ tôi không có chân chắc?”

09

Tôi không chạy thoát .

Vừa tới cổng công ty, tôi vội vàng chạy thẳng suýt thì nữa đụng trúng đại tiểu thư.

Đại tiểu thư nữ chính: “?”

Cô ấy lo lắng: “Anh! Em đã đây là ân nhân cứu mạng của em mà, sao lại đuổi người ta đi !”

Anh tổng tài tức đến mức hoa mắt chóng mặt, chạy đến thở hổn hển.

Đầu ta mất trí, thậm chí còn không màng đến ánh mắt của người khác, đưa tay ra định túm lấy tôi.

Tôi lập tức lách ra sau lưng đại tiểu thư.

Đại tiểu thư cũng tức giận: “Anh!”

Anh tổng tài bỗng nhiên tỉnh táo lại.

“Người phụ nữ này…”

Anh ta hít một hơi thật sâu, liên tục hít sâu: “Cô…”

“Chào sếp.” Tôi nhanh nhảu tiếp lời, “Tôi biết tôi rất cuốn hút, cũng không cần phải đuổi theo tôi như đâu.”

Anh tổng tài suýt tức đến ngất.

Đại tiểu thư thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nắm lấy tay tôi.

“Hôm trước tôi còn chưa cảm ơn . Cũng chưa chuẩn bị quà đền đáp gì cả. Anh trai tôi sẽ giao dự án để cho kiếm thêm chút tiền, hợp đồng ký chưa ?”

Tôi gật đầu: “Cảm ơn, tôi đã ký rồi.”

“Không cần khách sáo như đâu.”

Cô ấy bật lại pha chút buồn bã: “Giá mà em có thể giống như nhỉ…”

Câu này khiến tổng tài hoàn hồn.

Anh trai cau mày, giọng lạnh lùng: “Tên nhóc nhà họ Du kia lại bắt nạt em nữa à?”

Đại tiểu thư cúi đầu.

“Không sao đâu .” Cô ấy nhỏ, “Anh ấy đang đậu xe ở ngoài kia, để ấy nghe thấy thì không hay đâu… Đây chính là số phận của em mà.”

Anh tổng tài lập tức nổi cơn tức giận.

Mặt mày ta cám xịt, chẳng còn quan tâm đến tôi nữa, quay phắt người đi thẳng ra cửa lớn.

Tôi cũng về phía đó.

Quả nhiên, nam chính thiếu gia nhà giàu vệ sĩ vây quanh ở ngân hàng lần trước cũng đến.

Trong mắt tên thiếu gia, vẫn là công thức cũ quen thuộc, mang theo năm phần thờ ơ, ba phần khinh thường, hai phần lạnh nhạt.

Anh ta vừa lười biếng gọi: “Anh Uyên—”

Anh tổng tài lập tức đ.ấ.m thẳng vào mặt ta.

Tên thiếu gia ngã lăn ra đất.

Tình hình bỗng trở nên hỗn loạn.

Các vệ sĩ vội vàng bảo vệ tên thiếu gia, bảo vệ của công ty cũng nhanh chóng hỗ trợ tổng tài nhà mình.

Anh tổng tài trực tiếp đánh nhau với tên thiếu gia.

“Tôi đã rồi, cậu phải đối xử tốt với em ấy, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu.”

Anh tổng tài vẫn mạnh hơn một chút, hét lớn: “Bắt nạt phụ nữ thì tính là đàn ông gì?”

Tên thiếu gia mặt mày tím tái, vô cùng chật vật.

Anh ta cũng lạnh: “Chúng tôi đã rõ ràng là hôn nhân hợp đồng, là ta không giữ chữ tín tự ý khó Vi Vi đấy chứ!”

“Sức khỏe Vi Vi vốn đã không tốt, bây giờ lại bị suy thận trái.”

“Cô ta nợ Vi Vi thì đương nhiên phải trả lại thôi!”

Đại tiểu thư lặng lẽ đứng bên cạnh tôi, nắm chặt tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay.

Anh tổng tài nghe càng thêm tức giận.

Nhưng ta quả thực không giỏi ăn , không biết nên phản bác thế nào: “A Hân đã có con với cậu rồi, chẳng lẽ hai mẹ con cộng lại cũng không bằng em họ của cậu sao?”

Cậu thiếu gia lạnh liên tục.

“Đứa con này của ta, cũng là do ta tính kế mà có.” Anh ta khinh thường, “Sao có thể so sánh ?”

Nghe , sắc mặt đại tiểu thư hoàn toàn tối sầm lại.

Anh tổng tài nhất thời sững sờ.

Điều này ngược lại tạo cơ hội cho tên thiếu gia.

Tên thiếu gia nhân cơ hội đứng dậy, cũng đ.ấ.m mạnh vào tổng tài.

Cú đ.ấ.m này khiến mũi tổng tài lập tức chảy máu.

Đến nước này, tất cả tiết đều đang phát triển đúng theo trình tự.

Có lẽ thân là nữ chính, đó là phải bị chịu đựng tất cả tổn thương và khao khát và sự thương của nam chính, cho đến khi thương tích đầy mình cũng phải thành toàn cho mối truy thê đến muộn của đối phương.

Đây dường như là số phận của chúng tôi.

Là số phận của tất cả nữ chính trong tiểu thuyết ngôn .

Anh tổng tài đang tức giận bịt mũi, khi quay đầu lại, ta bỗng nhiên thấy tôi.

Khoảnh khắc đó, lửa giận bốc lên, sự tà ác từ trong tim nổi dậy.

“Tốt lắm, Du Kiệt, đây là do cậu tự tìm.”

Anh tổng tài nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân, lại đây chọc tức c.h.ế.t cậu ta cho tôi, tôi sẽ trả thêm tiền cho !”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...