Tôi Chỉ Là Một [...] – Chương 2

Chương 2

Lúc này, có y tá đẩy xe nhỏ vào, trên đó để một số dụng cụ thuốc men.

Bác sĩ với y tá: “Chỉ có một túi m.á.u Rh-, dùng cho giường số 10 trước đi.”

Lời này như một cái tát giáng thẳng vào mặt nam chính.

Anh ta đột nhiên tỉnh táo, người cũng run rẩy.

Bao nhiêu oán hận, thù hận trước kia lúc này đều tan biến hết, chỉ còn lại người trước mắt và vết thương đẫm m.á.u của ta.

Nam chính sắp phát điên rồi.

“Túi m.á.u này phải để cho Lưu Ly dùng!”

Anh ta hét lớn, hoảng loạn và điên cuồng: “Cứu Lưu Ly trước, nhất định phải để Lưu Ly sống!”

Chúng tôi muốn lại thôi.

Nhưng bác sĩ chẳng thèm để ý ta, bảo y tá đẩy giường số 10 đi truyền máu.

Điều này khiến nam chính trợn tròn cả mắt.

Anh ta hận không thể tự tay giành lấy túi máu: “Tôi là cho Lưu Ly dùng! Không có m.á.u này ấy sẽ chết!”

“Thật sao?”

Bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm máu, cạn lời: “Cô ta nhóm m.á.u A phổ biến, không có m.á.u này thì c.h.ế.t thế nào? Anh rõ cho tôi nghe xem?”

04

Tôi xuất viện.

Nữ chính thanh xuân chuyển đến khoa tâm thần.

Tôi cũng thấy ta nên đi khám sức khỏe tâm lý.

Vì trông quá là đáng sợ.

Cầm d.a.o tự đ.â.m mình, ai mà chịu nổi trời?

Xuất viện rồi nên tôi cũng có việc lớn phải .

Chiều hôm đó, tôi lập tức cầm tấm séc một trăm vạn của tổng tài bắt taxi đến ngân hàng.

Nếu tôi nhớ không lầm, trong truyện tổng tài bá đạo thì nam chính đều có nguy cơ bị sản.

Tiền vào túi mình mới có thể yên tâm .

Đừng để ta và nữ chính cứ dây dưa mãi rồi mất tiền thuốc men của tôi.

Làm nữ phụ bao nhiêu năm, cái khổ nào mà tôi chưa từng trải qua?

Chỉ có tiền là lực duy nhất của tôi thôi.

, khi tên cướp nổ s.ú.n.g b.ắ.n vỡ chậu hoa ngoài cửa, tôi chỉ lo điên cuồng thúc giục nhân viên ngân hàng: “Nhanh lên nhanh lên! Chuyển tiền từ séc vào thẻ của tôi! Nhanh lên!”

Nhân viên ngân hàng sợ run rẩy, ấn ngón tay.

“Tít” – ủy quyền vân tay, nghiệp vụ hoàn thành, tiền đã vào tài khoản.

Tôi mừng rỡ.

Giây tiếp theo, tên cướp đi về phía chúng tôi.

Hắn ta giơ tay định tát chúng tôi mỗi người một cái.

Tôi sợ vỡ mật.

Tiền vừa vào tài khoản mà giờ c.h.ế.t mất thì có khác gì bấy lâu nay tôi chịu khổ không công?

Lúc đó, tôi trực tiếp quỳ xuống ôm chân hắn ta: “Anh ơi, có gì từ từ , đừng nóng giận.”

Tên cướp nghi ngờ tôi.

Nhưng hắn ta không b.ắ.n c.h.ế.t tôi mà túm cổ áo tôi lôi tôi ra cửa ngân hàng con tin.

Làm con tin?

Tôi bỗng cảnh giác, quay đầu con tin bên cạnh.

Đập vào mắt là một khuôn mặt bướng bỉnh kiêu ngạo.

Xong phim.

Đây cũng là một nữ chính.

Nhìn ấy ăn mặc toàn đồ hiệu, đây, đây nhất định là nữ chính nhà giàu rồi!

Tim tôi thót một cái.

Sau đó liền nghe thấy hai tên cướp bàn tán: “Mày bắt đại tiểu thư nhà họ Lâm con tin là rồi, chứ bắt con nhỏ bên cạnh gì?”

Tên bắt tôi : “Tao cũng không biết nữa, tự nhiên thấy ta liền muốn bắt, thôi thì lấy ta chắn đạn .”

Tôi chấn .

Đại tiểu thư nhà họ Lâm? Chắn đạn? Tôi? Mạng tôi thì không phải mạng sao?

Đợi đã!

Tôi lại nữ chính này, phát hiện đồng hồ ấy đeo đáng giá hơn một trăm vạn.

Đúng !

Tôi rất thích hợp lá chắn cho đại tiểu thư!

Trời cao vang tiếng sấm, nô tì bỗng chốc xuất hiện!

Thấy tên cướp lại giơ tay định tát nữ chính hai cái.

Tôi lại quỳ xuống, ôm nữ chính khóc lóc: “Đại ca! Muốn đánh thì đánh tôi đi!”

Nữ chính không hổ là nữ chính.

Cô ấy liễu yếu đào tơ, bị tôi ôm chặt thì kinh ngạc như nai vàng ngơ ngác.

Bọn cướp nhau.

Giây tiếp theo, cửa cuốn ngân hàng bị tung, dưới sự yểm hộ của mấy chục vệ sĩ, một người đàn ông mặc áo gió, mặt mũi cũng bướng bỉnh kiêu ngạo bước vào.

Anh ta quét mắt một vòng, trong mắt năm phần hờ hững, ba phần khinh thường, hai phần lạnh nhạt.

“Các người muốn bao nhiêu tiền mới thả người?”

Hai tên cướp nhanh chóng khống chế tôi và nữ chính.

Họ nhau: “Chúng tôi không cần tiền, Du tiên sinh, chúng tôi chỉ cần đưa ra một lựa chọn.”

“Thanh mai trúc mã của và Vi tiểu thư đã bị người của chúng tôi khống chế, bây giờ chỉ có thể chọn cứu một người.”

“Vợ chưa cưới, hay là thanh mai trúc mã?”

Nữ chính bên cạnh tôi lập tức đỏ mắt, mặt lộ vẻ khó tin, sau đó lại như tro tàn.

Anh ta sao có thể chọn cứu ?

Cô ấy nhạo sự ảo tưởng của mình, ta sẽ không chọn đâu?

Quả nhiên, nam chính nhíu mày, vẻ mặt giằng xé .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...