Tôi Chỉ Là Con [...] – Chương 8

Chương 8

8.

Lại một lần thi thử nữa, lần này đề thi bảo mật nghiêm ngặt, không thể mua đáp án.

Sau kỳ thi, trường tổ chức buổi lễ tuyên dương chung cho cả khối 11 và khối 12.

Mẹ ruột tôi cũng đến, đeo kính râm, ngẩng cao đầu, cứ gặp ai là lại huênh hoang:

“Làm sao biết Tống Nguyên Ý là con tôi à?”

“Ấy da, cũng bình thường thôi, chỉ là đứng nhất khối, chẳng có gì để tự hào cả!”

Mẹ kế tôi cũng có mặt.

Mẹ ruột tôi cố ý nâng cao giọng:

“Sinh cùng một mẹ thì sao? Có người sinh ra đã là đầu heo, có gene tốt cũng uổng công!”

Ai cũng biết tôi và Tống Nguyên Ý là chị em ruột, thế nên không ít người bàn ra tán vào.

Tôi khẽ vỗ vai mẹ kế, ra hiệu đừng lo lắng.

Buổi lễ hôm đó có hai khoảnh khắc chấn .

Lần đầu là khi tôi xướng tên đứng nhất khối.

Mẹ kế hân hoan bước lên phát biểu, dưới sân khấu vỗ tay như sấm, hàng loạt phụ huynh vây lấy để xin kinh nghiệm, chen chúc đến mức không nhúc nhích .

Lần thứ hai là khi gọi đến tên Tống Nguyên Ý.

Mẹ ruột tôi lập tức nhảy lên sân khấu, ngẩng cao đầu như thể chuẩn bị nhận huân chương.

Nhưng lại bị giáo viên chủ nhiệm mắng té tát:

“Tống Nguyên Ý nhiều lần vi phạm quy định, gian lận trong thi cử, còn đương trong thời gian học, ảnh hưởng xấu đến trường lớp, đã nhắc nhở không thay đổi…”

Mẹ tôi trợn tròn mắt, giật lấy bảng điểm của em tôi.

Sáu môn cộng lại đúng 250 điểm.

Bà tức giận gầm lên:

“Tống Nguyên Ý! Mày cút lại đây cho tao!”

Sau đó, em tôi khóc lóc đòi c/h/ế/t, giãy nảy lên như phát rồ.

Mẹ tôi đành đồng ý để nó ở nhà tự học, đến kỳ thi đại học mới quay lại trường.

Trước khi rời đi, nó còn lườm tôi:

“Chờ đó! Tao vẫn chưa nghiêm túc học đâu, chỉ là không muốn lộ thực lực thôi!”

Ba tháng sau, tôi tham gia kỳ thi đại học.

Tổng điểm 622, vượt qua điểm chuẩn của ngôi trường mơ ước.

Tôi chọn chuyên ngành mình thích.

Ngày biết kết quả, tôi chạy một mạch đến nhà hàng nơi mẹ kế đang lau bàn.

Tôi lao vào ôm chầm lấy mẹ kế:

“Mẹ ơi! Con đậu rồi!”

Mẹ kế “ừ” hai tiếng, quay mặt đi lau nước mắt.

Có người đến hỏi:

“Đây là con chị à? Giỏi quá!”

Tôi gật đầu, lớn tiếng đáp:

“Đúng , ấy là mẹ tôi!”

Suốt những năm đại học, mẹ kế từng mang bao nhiêu túi lớn túi nhỏ đến thăm tôi.

Buổi trưa tôi mời mẹ ké ăn cơm, cờ thấy tên tôi mẹ kế ghim đầu danh sách trên WeChat, thích là “Tiểu ngoan”.

Bao nhiêu năm nay, sự quan tâm của mẹ kế dành cho tôi còn hơn cả mẹ ruột.

Mẹ kế nhớ rõ khẩu vị của tôi, nhớ cả chu kỳ của tôi,

Mẹ kế tham gia vô số buổi họp phụ huynh, kiên nhẫn hỏi han hình học tập của tôi, chưa bao giờ than phiền.

Điện thoại của mẹ kế đầy ắp hình ảnh của tôi —

tôi mặc đồ mới,

tôi đi du lịch,

tôi đoạt giải…

Nếu tôi không , sẽ chẳng ai tin là mẹ kế.

Mẹ chính là kiểu mẹ mà năm sáu tuổi tôi từng ao ước có.

Bây giờ là.

Sau này cũng sẽ mãi là.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...