7.
Lần sau lão biến thái đến nhà, hắn chẳng thèm giả vờ nữa.
Mới mấy phút đã bắt đầu đưa tay sờ soạng lên chân tôi, ánh mắt dâm đãng dán chặt vào người tôi như thể đang chọn miếng thịt trong lò.
Tôi cố nén cơn buồn nôn, rút con dao gọt trái cây ra, đâm thẳng về phía hắn.
Lão hét lên thảm thiết, bàn tay bị tôi đâm xuyên.
Hắn vặn vẹo gương mặt, lao tới định đ/á/n/h tôi.
Mẹ kế xông vào, cầm cây móc quần áo đập tới tấp lên đầu hắn:
“Đồ bệnh hoạn! Dám bắt nạt con tôi à! Bắt nạt con tôi này!”
Mẹ kế định giữ lại bằng chứng để tố cáo hắn.
Lão biến thái hoảng loạn, quỳ xuống đất đập đầu “thình thịch”, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc như c/h/ế/t cha:
“Xin hai người đừng tố cáo tôi, vợ tôi mà biết thì tôi sống không nổi đâu!”
“Tôi trả tiền! 50 vạn đủ không? Không đủ tôi tăng thêm! Làm ơn tha cho tôi, tôi không muốn đi tù!”
Vừa nghe đến tiền, ba tôi liền khuyên tôi nên “lấy lui tiến”.
Mẹ kế lập tức đ/á/n/h luôn cả ông, đập gãy hai cái răng cửa:
“Họ Tống, tôi cho biết, mà dám nhận tiền, tôi sẽ tống vào tù! Cũng đừng sống chung nữa — ly hôn đi!”
Dáng vẻ mẹ kế lúc nổi điên thật quá đáng sợ, ba tôi ôm mặt, không dám ho he một lời.
Sau đó, mẹ kế đổi cho tôi một giáo lớn tuổi, nghiêm khắc và tận tâm.
Tôi gần như dồn toàn bộ thời gian vào việc học.
Trong kỳ thi thử mới nhất, tôi đã vươn lên vị trí thứ 5 của lớp.
Cô vui đến mức rủ tôi đi ăn một bữa ra trò, tôi chỉ :
“Con chỉ muốn ăn cơm mẹ nấu thôi.”
Về đến nhà, dưới ánh đèn vàng ấm áp, mẹ kế ôm một chiếc bánh kem bước ra:
“Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi của Tiểu Dư!”
Cô hơi lúng túng giải thích:
“Mẹ vô đọc nhật ký của con… thấy con muốn có một chiếc bánh dâu tây… mẹ không cố ý xem trộm đâu…”
Tôi thổi tắt nến, mỉm mẹ:
“Cảm ơn mẹ, con rất thích.”
Chiếc bánh sinh nhật mà ngày bé chỉ dành riêng cho em .
Sự thiên vị chỉ thuộc về em .
Sau mười tám năm, cuối cùng cũng đến tay tôi.
Mắt mẹ kế đỏ hoe.
…
Mẹ ruột tôi bỏ gần 200 ngàn để chạy cho Tống Nguyên Ý vào cùng trường cấp ba với tôi.
Ba năm trôi qua, chúng tôi hầu như không gặp nhau.
Em ấy càng ngày càng xinh đẹp, cũng càng nổi loạn.
Trang điểm mắt khói đậm, hay tụ tập với đám nữ sinh bất hảo trong nhà vệ sinh để hút thuốc.
Thỉnh thoảng, tôi gặp mẹ ruột ở cổng trường, bà luôn tò mò hỏi điểm số của tôi.
Tôi đại: “Cũng bình thường thôi.”
Thế là bà lập tức đắc ý, không quên lườm tôi một cái sắc lẹm:
“Hứ, tôi đã mà. May mà hồi ly hôn không giành nuôi .
Suốt ngày vùi đầu học hành thì sao? Học hoài cũng chẳng bằng em !
Cô á, sau này đừng bóng, đến xách giày cho nó cũng không xứng!”
Tôi chỉ , không đáp.
Chuyện Tống Nguyên Ý gian lận thi cử thì ai trong trường cũng biết.
Có lần còn từ hạng dưới cùng nhảy lên nhì khối, gọi là “chị công nghệ”.
Chỉ có mẹ tôi là vẫn bị lừa gạt, cứ tưởng con mình giỏi giang thật sự.
Bạn thấy sao?