1.
Chưa đến nửa năm sau khi ly hôn, ba tôi lại tái hôn lần nữa.
Người phụ nữ đó từng ly dị, nhỏ hơn ba tôi 3 tuổi.
Hôm tổ chức hôn lễ, tôi bị nhốt trong phòng chứa đồ, ba tôi lạnh lùng cảnh cáo:
“Mày mà dám chuyện, tao đ/á/n/h c/h/ế/t mày luôn!”
Chiều tối, khách khứa đã rời đi hết, bên ngoài dần yên ắng, tôi mới lén lút bước vào bếp.
Khi đang nấu mì gói, tôi vô đổ bình trà, nước sôi dội lên người, đau quá khiến tôi không nhịn mà hét to.
Cánh cửa đối diện phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, một người phụ nữ nghe thấy liền vội vã bước vào:
“Sao ? Bị phỏng ở đâu rồi?”
Cô ấy bế tôi lên, trên người có mùi thơm dịu nhẹ rất dễ chịu:
“Con là Tiểu Dư phải không?”
Tôi gật đầu, mấy món trái cây khô trên giường ấy mà nuốt nước bọt.
Cô đưa cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon, tôi do dự vài giây, không dám nhận.
“Con đừng với ba có không?”
“Tại sao?”
“Bình trà bị vỡ rồi, con sẽ bị đ/á/n/h mất.”
Cô “ồ” lên một tiếng rồi :
“Mẹ sẽ không với ông ấy.”
Tôi vẫn chưa yên tâm:
“Chúng ta ngoéo tay đi.”
“Ừ, ngoéo tay.”
Tôi ăn ngấu nghiến như thể vừa ra khỏi trại giam, trông y như một tên cướp.
Cô ấy tôi một lúc rồi bật :
“Con biết mẹ là ai không?”
Tôi không trả lời.
“Từ hôm nay, mẹ là mẹ của con rồi.”
Tôi khựng lại, trong đầu lập tức hiện lên những câu chuyện cổ tích từng đọc: Bạch Tuyết và mụ hoàng hậu độc ác, Lọ Lem và mẹ kế mưu mô…
Xong rồi! Mình tiêu thật rồi!
Tôi ngơ ngác mẹ kế, nhíu mày hỏi:
“Sao quần con lại bẩn thế này?”
Tim tôi thắt lại, lập tức tụt xuống khỏi giường.
Chăn trắng tinh đã bị vấy một vệt lớn.
Tôi cúi đầu, luống cuống chạy vào nhà vệ sinh, mẹ kế kéo tôi lại:
“Con đến tháng sao không dùng băng vệ sinh?”
Mặt tôi đỏ bừng, như bị tát một cái:
“Đừng cái từ đó!”
Mẹ kế không hiểu:
“Từ nào?”
“Chính là cái… cái đó…”
“Cái gì mà cái đó, chẳng phải chỉ là kinh nguyệt thôi sao? Chẳng ai dạy con à?”
Tôi im lặng.
Ánh mắt mẹ kế tôi dần trở nên phức tạp.
Lần đầu tiên tôi có kinh là năm mười tuổi, bẩn cả quần.
Mẹ của học an ủi tôi, đây là chuyện tốt, chứng tỏ tôi đã lớn, còn bảo tôi có thể xin ba mẹ món gì đó ngon.
Tôi hí hửng chạy về nhà, chưa kịp mở miệng, đã ăn ngay một cái tát.
Mẹ chống nạnh, đá tôi ngã sõng soài dưới đất, giọng gắt gỏng vang dội lỗ tai:
“Mày còn biết xấu hổ không! Lắc mông chạy lông nhông cả ngày, sợ người ta không biết mày là loại rẻ rúng chắc?”
“Hám đến thế thì đi học gì! Mai tao với giáo viên chủ nhiệm, cho mày đi đứng bar đứng cho biết! Xem có thằng mù nào thèm rước mày không!”
Tôi ôm lấy chiếc quần, lồm cồm bò dậy, lắp bắp giải thích, ngay lập tức bị mẹ quát ngắt lời:
“Quần dơ rồi, ai giặt cho mày? Ai giặt! Mày tưởng tao là osin nhà này chắc? Cả nhà này chỉ phục vụ một mình mày thôi sao? Một ngày không chuyện mất dạy là chịu không nổi à?”
Năm đó tôi mười tuổi, chỉ vì đến kỳ mà phải quỳ một ngày trên nền nhà tắm.
“Mẹ ơi, quần con dơ rồi, còn chảy máu nữa…”
“Chảy thì chảy, với tao gì? Cút về phòng, cái đồ xấu mặt!”
Tôi chưa từng dùng băng vệ sinh.
Mỗi tháng đến kỳ, đều như một bài kiểm tra nhục nhã.
Chảy máu thì lấy giấy vệ sinh lót, lót nhiều thì bị mắng là ích kỷ.
Quần bẩn thì mấy nam trong lớp huýt sáo trêu chọc.
Mẹ tôi lạnh lùng châm chọc:
“Giả tạo cái gì? Làm rồi còn muốn giữ giá? Mẹ thấy mày đúng là thứ rẻ tiền!”
Về sau tôi mới biết, hôm đó em bị nổi một cái mụn trên mặt, ảnh hưởng đến buổi quay video hôm sau.
Mẹ tôi vừa tức vừa lo, liền trút hết giận lên đầu tôi.
Mẹ kế là người đầu tiên dạy tôi cách dùng băng vệ sinh.
Cô bảo tôi, chuyện đó không có gì đáng xấu hổ cả.
Cô bế tôi lên, vào mắt tôi:
“Từ giờ mẹ là mẹ con, con nghe rõ chưa?”
Bạn thấy sao?