Tôi Chỉ Là Con [...] – Chương 6

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

“Các cảnh sát, là tôi báo! Gã đàn ông này vừa mới… cố cưỡng hiếp tôi!”

Tôi chỉ vào Vương Chí Cương – lúc này đang rón rén định chuồn đi – mấy cảnh sát lập tức lao đến khống chế và còng tay hắn lại.

Bố mẹ tôi hốt hoảng giữ tay cảnh sát:
“Các đừng nghe nó bậy! Nó là con tôi, còn đây là chồng sắp cưới của nó! Vợ chồng cãi nhau thôi mà!”

Tôi lạnh lùng đưa đoạn clip ghi lại toàn bộ cảnh hắn định cưỡng hiếp tôi cho cảnh sát:

“Anh ấy không phải chồng sắp cưới gì cả! Tôi chưa từng đính hôn hay kết hôn. Người này tôi chỉ gặp đúng một lần trong buổi xem mắt, trước kia còn từng bị bắt vì bám đuôi phụ nữ – là một kẻ tái phạm!”

Cảnh sát thấy tôi thái độ kiên quyết, điều tra sơ qua thì đúng là như lời tôi : Vương Chí Cương mới thả ra chưa lâu.

Thế là họ chẳng thèm nghe bố mẹ tôi thanh minh gì nữa, trực tiếp áp giải hắn đi.

Bố tôi tôi trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống. Mẹ thì lao vào tôi, ra sức vào ngực tôi, miệng gào thét:

“Mày điên rồi hả! Mày đẩy Tiểu Vương vào tù, sau này còn ai dám cưới mày nữa? Mày muốn tức chết bố mẹ mày phải không? Không cưới thì mày định gì trong cái đời này hả?!”

Nhìn khuôn mặt họ đầy dữ tợn, trái tim tôi như rơi vào hố băng.

Tôi không gì, chỉ lặng lẽ quay vào nhà, đóng sập cửa lại, cách biệt hoàn toàn với tiếng gào rống phía ngoài.

Họ có lẽ không ngờ tôi lại dám thật – bỏ họ ngoài cửa.

Cơn thịnh nộ khiến họ gào lên, đập cửa ầm ầm, thậm chí còn lấy chân đá loạn.

Tôi lập tức gọi cho ban quản lý tòa nhà, cầu bảo vệ lên đưa họ đi.

Không bao lâu sau, ngoài cửa cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Tôi nằm vật lên giường, nhắm mắt lại suốt đêm không tài nào ngủ nổi.

Gần sáng, khi vừa chập chờn ngủ một chút thì điện thoại reo — là bố tôi.

“Nhược Nhược, con mau với cảnh sát là con và Tiểu Vương chỉ là vợ chồng cãi nhau thôi! Bây giờ bố mẹ muốn lấy lại căn nhà đã mua cho nó, nó lại là quà tặng tự nguyện, không chịu trả!”

“Bố còn đang chờ số tiền đó để cứu mạng đây! Con mau đến đây ngay, nếu không thì từ nay bố sẽ cắt đứt quan hệ cha con với con!”

Tôi chỉ thấy buồn , giọng mỉa mai:
“Không phải chính bố là người bảo con đưa hết tiền cho mẹ giữ sao? Vậy thì hậu quả hôm nay cũng là do bố tự chuốc lấy, con còn có thể gì? Con cũng không thể lôi Vương Chí Cương ra khỏi đồn , tiền của con đều đưa cho mẹ hết rồi. Còn cái túi đó – là đồ giả! Đừng mơ lấy nó đi mà bán!”

Tôi vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng mẹ tôi khóc lóc cầu xin trong điện thoại. Tôi biết – chắc chắn là bố lại ra tay đánh bà.

Nhưng tôi không quan tâm nữa, dứt khoát cúp máy, tắt nguồn điện thoại.

Dù sao chính mẹ là người đã không hề bàn bạc với ai, tự ý đem hết tiền trong nhà mua xe, mua nhà cho một người xa lạ, thậm chí còn muốn tôi cưới ta để “chuộc lại lỗi lầm” của bà.

Dù bây giờ Vương Chí Cương đã bị tống vào tù, bố mẹ tôi cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của hắn, trong lòng tôi vẫn không thể dứt cảm giác bất an.

7

Quả nhiên, sáng hôm sau vừa đến cổng công ty, tôi đã nghe thấy tiếng gào khóc inh ỏi của bố mẹ vọng từ bên trong ra.

“Con nhỏ bất hiếu Lý Nhược nó tiêu hết tiền hưu của tôi, còn đẩy chồng sắp cưới vào tù! Gọi giám đốc công ty các người ra đây, tôi muốn thay nó nghỉ việc, lấy tiền lương tháng này để nộp tiền bảo lãnh cho chồng nó!”

Tôi tức đến bật – thì ra mục đích họ đến đây là để… lấy tiền chuộc cho Vương Chí Cương!

Tôi thong thả bước vào, đứng dựa vào khung cửa, khoanh tay họ bằng ánh mắt lạnh tanh.

Mẹ tôi thấy tôi đứng đó dửng dưng như xem kịch thì nổi điên, giận dữ quát:

“Con sói mắt trắng! Bố mẹ nuôi mày lớn, vất vả tìm đối tượng cho mày, mày lại lấy thế này đáp lại ân dưỡng dục sao?!”

“Mày ngày nào cũng lấy cái công việc chết tiệt này ra để ngụy biện! Tao bây giờ sẽ tìm giám đốc công ty mày, bảo ông ta đuổi việc con quái vật bất hiếu như mày đi!”

Đúng lúc đó, thư ký của tôi từ trong bước ra, định gọi “Tổng giám đốc” thì bị mẹ tôi chặn lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...