Người nhỏ của Tống Lâm Châu bị sẩy thai, muốn uống canh cá do tôi nấu.
Anh ấy : “Vân Hi lớn lên bên biển, thích món này.
Hôn nhân tôi để lại cho em, em chia chút hơi thở nhân gian cho ấy.”
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi mang luôn đơn ly hôn đi cùng.
Dù sao, tôi bị ung thư, chẳng đáng dây dưa.
1
[Sầm Tri Thu, nấu một nồi canh cá mang tới bệnh viện, cho em mười vạn.]
Nhìn dòng tin nhắn từ tài khoản ghi “Người này không còn em nữa”.
Tôi đứng thẫn thờ thật lâu.
Ba ngày trước, tôi nhận thông báo ung thư từ bệnh viện, theo bản năng gọi cho Tống Lâm Châu.
Đó là thói quen xấu, gặp khó khăn thì tìm ấy.
Mãi mà không sửa .
Nhưng Tống Lâm Châu đã chặn tôi.
Hỏi thư ký mới biết, người nhỏ của , Lư Vân Hi, vừa sẩy thai, tâm trạng không tốt.
Đường đường là tổng tài Tập đoàn Tống thị, bỏ hết công việc, bận bịu dỗ dành người ta!
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn đi chợ mua một con cá tươi sống.
Lư Vân Hi từng khoe rằng cơm trưa tôi mang cho Tống Lâm Châu đều lọt vào “chiếc bụng đáng ” của ấy.
Cô ấy lớn lên bên biển, miệng lại kén chọn, không dễ qua mặt.
Về đến nhà, tôi cho mỡ lợn vào chảo, chiên cá vàng hai mặt, thêm gừng và rượu để khử tanh, rồi đổ nước sôi vào.
Nồi canh sôi ùng ục, mùi thơm lan tỏa, hơi nước tan đi, nồi canh cá màu trắng sữa thơm ngon hoàn thành.
Tôi nếm thử một miếng.
Nhưng dường như không còn cảm nhận vị mặn nhạt nữa.
2
Tới bệnh viện.
Tống Lâm Châu đang ôm Lư Vân Hi vào lòng vỗ về.
Mái tóc đen dài suôn mượt, khuôn mặt non nớt mịn màng của ấy hơi tái, vẫn rất xinh đẹp.
Chẳng trách ấy thích.
Tôi hít sâu một hơi, gõ cửa bước vào.
Nhìn thấy hộp giữ nhiệt trong tay tôi, Tống Lâm Châu hơi nhíu mày, có chút không vui.
“Thật sự mang tới à?”
“Chứ sao nữa? Mười vạn mà!”
“Ngày thường cho em không ít tiền tiêu vặt, em thích tiền đến sao?”
Ngụ ý là vì tiền, tôi thực sự nấu canh cá cho người nhỏ của ấy uống sau khi sẩy thai.
Ai thèm quan tâm ấy có vui hay không.
Đây không chỉ là tiền, mà còn là công sức lao và phí tổn thất tinh thần của tôi.
Phải nhận đủ, không thiếu một xu.
Lư Vân Hi viện cớ sợ nóng, chưa uống ngay.
Tôi hiểu!
Trong huống địch biết rõ, đồ ăn tôi nấu, ấy nào dám uống.
Tống Lâm Châu nếm thử một ngụm, mùi vị rất bình thường.
Anh ấy nghi ngờ tôi.
Gọi tôi tới đây, chẳng qua muốn Lư Vân Hi xả giận, tâm trạng vui vẻ hơn.
Không ngờ, tôi chẳng những không kiếm chuyện, thái độ còn đặc biệt tốt.
3
“Nói đi, lần này em lại muốn gì?”
Biết Tống Lâm Châu ngoại , tôi từng điên cuồng, cũng từng loạn.
Rõ ràng giây trước còn rất bình thường, giây sau toàn thân co giật, ngón tay như móng gà, suýt tưởng mình tức chết rồi.
Tống Lâm Châu thì bình tĩnh đến lạnh lùng.
Anh lấy túi rác giúp tôi bình ổn hơi thở, bảo rằng đây gọi là “nhiễm kiềm hô hấp”.
Giọng điệu như đang phổ cập kiến thức y khoa, chuyển sang giảng giải về hành trình ngoại của mình.
“Sầm Tri Thu, ở bên nhau mười năm, chúng ta lên giường giống như tay trái chạm tay phải, rất dễ chán.”
“Anh đảm bảo Vân Hi sạch sẽ như một tờ giấy trắng, sẽ không lây bệnh gì cho em.”
“Em không còn người thân, nên sẽ không bao giờ ly hôn với em.”
“Chỉ cần còn sống, đảm bảo cả đời em không lo ăn mặc.”
Tống Lâm Châu tặng tôi trang sức, vàng miếng, và cả căn hộ lớn ở trung tâm thành phố đứng tên tôi.
“Sầm Tri Thu, em coi như một cái máy rút tiền. Trừ lòng chung thủy về thể xác, có thể cho em mọi thứ.”
Tôi người đàn ông trước mặt, nước mắt tràn đầy.
Tôi từng bán căn nhà bố để lại để giúp khởi nghiệp, tiêu tốn mười năm cuộc đời vì .
Là không cam lòng, hay không muốn từ bỏ chi phí chìm?
Tôi nắm chặt lấy gia tài của , điên cuồng đến công ty loạn.
Đổi lại chỉ là càng quá đáng, công khai tay trong tay với người nhỏ.
Rồi lại tiếp tục vòng luẩn quẩn dỗ dành, cãi vã, và không cam tâm buông tay.
Tôi sai rồi.
Nhìn thấy tờ chẩn đoán bệnh, tôi mới hiểu ra.
Trước sinh tử, những thứ khác đều không đáng một xu.
Nhất là .
4
Tôi đưa tờ thỏa thuận ra trước mặt :
“Tôi muốn ly hôn.”
“Tôi chỉ cần căn nhà ở trung tâm thành phố và số trang sức đã tặng, những thứ khác tôi không lấy.”
Ngày tháng chẳng còn bao lâu.
Tôi không muốn lãng phí thời gian vì những thứ mình không tiêu hết .
Ánh mắt Lư Vân Hi lộ rõ niềm vui không che giấu nổi.
Nhưng sắc mặt Tống Lâm Châu thì đen như đáy nồi:
“Sầm Tri Thu, em lại chuyện gì nữa đây?”
“Anh đã là tuyệt đối không ly hôn mà.”
Cô nhỏ bên cạnh sắc mặt ảm đạm hẳn đi.
Thật vô dụng.
Làm nhân nuông chiều đến mức ngang ngược, thế mà chuyện ly hôn cũng không lo nổi, lại phải để vợ cả ra tay.
Tôi nhẹ nhàng mà lý lẽ rõ ràng:
“Thư ký của – người luôn coi thường tôi – rằng Tống tổng lo lắng chuyện con riêng bị lộ sẽ ảnh hưởng giá cổ phiếu. Cô Vân Hi thì lo lắng quá mức nên mới sẩy thai.”
“Ký thỏa thuận ly hôn đi, cho ấy một danh phận, sau này con cái mới có thể đường đường chính chính gọi là bố.”
“Tôi không sinh , nên cũng không níu kéo nữa.”
Tống Lâm Châu chằm chằm vào bụng tôi, ánh mắt sắc lạnh khiến tôi bất giác căng thẳng.
Có lẽ đang nhớ đến đứa con của chúng tôi.
Năm thứ ba sau khi cưới, công ty gặp khó khăn, tôi theo đi khắp nơi huy vốn, không may bị tai nạn xe.
Từ đó, khả năng mang thai của tôi trở nên rất khó khăn.
“Nếu vẫn thấy áy náy với tôi, thì đưa thêm hai mươi triệu. Anh không tổn thất quá lớn, tôi cũng có tiền dưỡng già.”
Sắc mặt Tống Lâm Châu càng lúc càng đen.
Tôi thấy còn hy vọng, liền bịa tiếp:
“Tôi mơ thấy một đứa con riêng của , nó cởi truồng đến tìm tôi. Nó khóc hỏi tại sao tôi chiếm chỗ mà không đẻ, khiến nó không thiếu gia nhà giàu.”
Không ngờ, Tống Lâm Châu bỗng nổi điên, mạnh tay giữ chặt cổ tay tôi.
“Em thật sự muốn sinh con với người phụ nữ khác đến sao?”
Tống Lâm Châu rất ghét trẻ con, chê chúng ồn ào.
Là tôi muốn mẹ, mới đồng ý.
“Tri Thu, chỉ cho phép em sinh con cho . Trên đời này, sẽ không có đứa trẻ nào khác gọi là bố.”
Những lời hứa khi sâu đậm, cuối cùng cũng trở thành lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim.
“Đúng ! Tôi chỉ mong họ sinh cho cả một đống khỉ, ngày đêm gọi bố không ngừng!”
Rốt cuộc, từng sâu đậm đến thế, đâu chỉ mình tôi đau.
Tống Lâm Châu siết chặt tay đang nắm lấy cánh tay tôi.
“Là tôi đã quá nuông chiều em. Để xem rời khỏi tôi, trong giới này còn ai tôn trọng gọi em một tiếng Tống phu nhân nữa không.”
Anh chẳng buồn , trực tiếp ký tên lên tờ thỏa thuận ly hôn.
“Hai mươi triệu, lát nữa tôi sẽ bảo kế toán chuyển vào tài khoản của em.”
“Có bản lĩnh thì rời khỏi thành phố này, đi càng xa càng tốt.”
5
Tôi không muốn hít thở chung một bầu không khí với Tống Lâm Châu.
Thấy bẩn.
Chiều hôm đó, tôi đặt vé trở về quê nhà.
Đó là một thị trấn nhỏ, nơi đầy rẫy những đền miếu thần thánh.
Nói là quê nhà, thực ra chẳng còn gì cả.
Nhà cửa cũng đã bán hết.
Bố mẹ tôi không phải người bản xứ, họ chỉ đến đây để kiếm sống.
Không may, mẹ tôi qua đời vì ung thư khi tôi còn học tiểu học.
Bố tôi là một đầu bếp, rất kiên nhẫn, nấu ăn cực ngon.
Món “đậu hũ nấu lâu, cá hầm kỹ” của ông tôi ăn đến chảy cả nước miếng.
Trung thu năm tôi học cấp ba, tôi cắt bánh trung thu ở nhà, chờ ông về.
Cô hàng xóm vội vã kéo tôi chạy đến bệnh viện:
“Tiểu Thu, bố cháu gặp chuyện rồi.”
Đến nhà xác, tôi thấy thi thể bố phủ vải trắng, cơ thể sưng phù vì ngâm nước, tái nhợt đến đau lòng.
Tai tôi ong ong nghe những lời bàn tán.
Có người kể rằng bố tôi thấy một đứa trẻ rơi xuống nước, không chút do dự nhảy xuống cứu.
Nhưng đứa trẻ đó quá mập, sợ chết, cứ ôm chặt lấy cổ người lớn không buông.
Bố tôi dần kiệt sức, đẩy cậu bé lên bờ, chính ông lại bị dòng nước cuốn đi.
Có người túm lấy bà nội cậu bé, bắt bà phải cảm ơn gia đình người đã khuất.
Nhưng bà lão tức giận :
“Tôi đâu có bảo ông ấy cứu, biết đâu người khác cứu thì không chết, lại để cháu tôi gánh một mạng người vô ích.”
6
Một thiếu niên lao ra, đá thẳng vào cậu bé kia.
Đó là Tống Lâm Châu khi còn trẻ, bốc đồng và nóng nảy.
Đánh nhau bị thương ở tay, vào viện rồi vẫn chẳng yên.
Không hiểu sao, chúng tôi trở thành .
Đến đại học, lại học cùng trường.
Năm đầu tiên, tiết Thanh minh, đi cùng tôi viếng mộ.
Đứng trước nơi bố tôi yên nghỉ, nước mắt tôi rơi không ngừng.
Khi bố ra đi, tôi không dám khóc, sợ ông quyến luyến không nỡ rời đi.
Tống Lâm Châu cởi áo đồng phục, lau nước mắt cho tôi.
Tôi vùi đầu vào hơi ấm của :
“Khi nào tôi mới có thể mơ thấy bố? Tôi nhớ ông quá!”
Mưa lất phất rơi, không phân biệt là nước mưa hay nước mắt.
Tống Lâm Châu nghẹn ngào, ôm tôi thật chặt:
“Sầm Tri Thu, sau này sẽ là người thân của em cả đời. Dù nghèo hay giàu, mãi mãi không chia xa.”
Anh từng hứa với bố tôi như thế, còn tôi chỉ lặng lẽ nghe.
Chớp mắt, mười năm đã trôi qua.
Tôi ngồi trước bia mộ của bố.
“Bố à, thằng nhóc năm đó hứa với bố đã nuốt lời rồi. Bố nhớ phải hiện về trong giấc mơ dọa nó nhé.”
“Bố, mẹ, con nhớ hai người lắm. Nhưng mà, sắp đoàn tụ cả nhà rồi.”
“Kiếp sau nếu gặp lại, hai người vẫn sẽ là bố mẹ của con chứ?”
Tôi gọi cho bên môi giới, hỏi xem có lô mộ nào gần đây không.
Chuẩn bị trước cho chắc.
Vừa đứng dậy, tôi loạng choạng ngã ngửa xuống đất.
Trong cơn mơ hồ, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bạn thấy sao?