6
Tôi mở cửa.
Phó Kỳ tôi dò xét:
“Mở cửa thôi mà lâu thế? Em gì trong đó ?”
“Vừa tắm xong, không nghe thấy. Có chuyện gì sao?”
Anh bất ngờ đẩy tôi ra rồi bước thẳng vào:
“Thật không?”
Anh đi lòng vòng trong phòng, định đẩy cửa phòng tắm ra.
Tôi nhắc:
“Tôi mới tắm xong, bên trong còn đầy hơi nước đấy.”
Anh dừng chân, bước lại gần tôi, thấy đuôi tóc tôi còn ướt, người cũng đã thay đồ ngủ lụa.
Ánh mắt Phó Kỳ tối đi, vươn tay kéo tôi vào lòng, giọng trở nên thân mật:
“Vợ à, người em thơm quá.”
“Anh thật sự rất nhớ em, đừng rời bỏ không?”
Tôi càng đẩy, càng siết chặt.
Nụ hôn rơi xuống trán, khiến cả người tôi rùng mình, giọng cũng lạnh hẳn:
“Phó Kỳ, chỉ trong mấy ngày này thôi, tránh xa tôi ra… không?”
Chờ đến khi cái người công lược kia quay lại.
Chuyện bọn họ thế nào, tôi cũng không quản nổi nữa rồi.
Phó Kỳ buông tôi ra, xoa nhẹ đầu tôi:
“Dạo này tâm trạng không vui à?”
Đột nhiên trong phòng tắm vang lên tiếng — hình như có vật gì rơi xuống đất.
…?
Kỳ Đông Dĩ cái tên này có thể đáng tin không !!!
Còn mấy ngày cuối rồi mà cũng chuyện cho tôi nữa!
Không ngoài dự đoán, Phó Kỳ chẳng cho tôi cơ hội giải thích, sải bước về phía phòng tắm.
Tôi vội vàng đuổi theo sau.
Trán Phó Kỳ nổi gân xanh nghiến răng ken két:
“Ôn Minh, chúng ta còn chưa ly hôn, em đã dám cắm sừng tôi rồi à? Sao, hai người cùng tắm luôn đấy hả?”
“Có phải tôi hỏng chuyện tốt của các người không?!”
Rồi không thêm một lời, ta tung thẳng một cú vào mặt Kỳ Đông Dĩ.
Cảnh tượng rơi vào hỗn loạn.
Thấy Kỳ Đông Dĩ định đánh trả, tôi lập tức chắn trước mặt ấy:
“Có gì từ từ , từ từ , không…”
Đuôi mắt Phó Kỳ dần dần phủ một tầng đỏ rực:
“Em quý hắn đến thế cơ à?”
Tôi cố giữ bình tĩnh:
“Anh đừng kích nữa. Kỳ Đông Dĩ chỉ đến để vài câu thôi, tôi sợ hiểu lầm nên mới bảo ấy trốn tạm đi.”
Kết quả giờ hiểu lầm lại càng lớn hơn.
“Em nghĩ tôi là thằng ngu chắc?”
Kỳ Đông Dĩ bật khẩy:
“Vốn dĩ cậu đã ngu rồi. Ngay cả người mình thích là ai cũng không phân biệt nổi, còn mặt mũi mà lên tiếng.”
“Hừ, cướp vợ người khác thì mặt dày chắc?”
“……”
Hai người cãi nhau đến mức khiến đầu tôi ong ong.
Một cơn choáng váng quen thuộc và nỗi sợ hãi ập đến, khiến tôi như muốn ngã quỵ.
Người đầu tiên nhận ra tôi có gì đó bất thường lại là Kỳ Đông Dĩ.
“Ôn Minh, sao em lại toát mồ hôi lạnh ?”
Bình luận lúc này rộn ràng hẳn lên:
“Đến rồi đến rồi, ấy sắp tới rồi!!!”
“Bảo bối nữ chính của tụi mình sắp lên sàn rồi, yeah yeah yeah!”
“Chán mấy tiết thế này lắm rồi, theo đuổi nhau ngọt ngào không tốt à?”
“Lát nữa nam chính kiểu gì cũng như cún con, quấn lấy nữ chính. Còn Kỳ Đông Dĩ thì biết gì bây giờ…”
“Haiz, mọi người đều đứng về phía nam nữ chính, tôi lại thấy Kỳ Đông Dĩ đáng thương lắm. Nếu biết đây là lần cuối gặp ấy, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian như .”
“Đúng thế, nguyên chủ đã gì sai đâu… lại phải chết đi như ?”
“Công lược văn thì nhất định phải chiếm thân xác người khác sao? Mà còn là người đã kết hôn rồi ấy, còn đi giành, bất công thật sự.”
“Cậu phía trên dám ghê, coi chừng lát nữa bị fan nữ chính kéo tới ‘xé xác’ đấy…”
“……”
Đúng như tôi nghĩ.
Lần trước cũng là như — đột ngột ngất xỉu, không rõ lý do.
Nhưng lần này, lý trí đã tạm thời thắng nỗi sợ, tôi gắng gượng để không gục xuống.
Bạn thấy sao?