Nghe sau đó ta lại khóc lóc đòi gặp tôi, lúc ấy tôi chỉ ngồi bên cửa sổ, khẽ thở dài.
Lương Dục An luôn là người việc thận trọng.
Nếu không phải Chu Vãn Ý giở trò, sẽ không để bất kỳ ai mang thai con mình.
Lần cuối gặp tôi, Chu Vãn Ý từng , Lương Dục An đối xử với ta rất tốt.
Muốn gì nấy.
Rất dịu dàng.
Yêu chiều hết mực.
Cô ấy chưa từng gặp ai như .
Cũng không ngờ kết cục lại thế này.
Và ấy cũng chỉ loạn thêm vài ngày, rồi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Ai ra tay, không cần cũng biết.
Chuyện này mà đem bỏ vào tiểu thuyết, chắc sẽ trở thành tiết nam chính vì nữ chính mà dằn mặt nữ phụ.
Nếu tôi là nhân vật chính, có lẽ tôi nên thấy vui.
Nhưng đêm về nằm mơ, tôi thường bị khuôn mặt tuyệt vọng của Chu Vãn Ý dọa tỉnh.
Cô ấy giống như một hồi chuông cảnh báo cho tương lai của tôi.
Lương Dục An à…
Lương Dục An…
Khi thích , có thể cho tất cả sự bao dung, tất cả kiên nhẫn.
Đích thân dệt nên một giấc mộng đẹp cho .
Nhưng khi không thích nữa, dù có khóc đến cạn máu mắt, cũng chẳng buồn liếc lấy một cái.
Và tôi, đúng là không nên có những kỳ vọng đó.
Việc tôi nên , là khi Lương Dục An hỏi tôi muốn bù đắp gì,
Tôi mỉm , phối hợp trêu :
“Em không cần tiền, em muốn… rất nhiều rất nhiều của .”
07
Tôi gặp Lương Dục An năm mười bảy tuổi.
Từ năm hai mươi hai tuổi, tôi ở bên suốt tám năm.
Giờ thì tôi đã ba mươi.
Tuổi thanh xuân quý giá nhất của một người phụ nữ, e rằng đều đã dành trọn trong khoảng thời gian đó.
Khi bảo thư ký mang bản thoả thuận đến cho tôi,
tôi cũng không ngạc nhiên.
Bởi vì từ một tháng trước, tin tức sắp đính hôn với thiên kim nhà giàu ở Cảng Thành đã lan khắp giới thượng lưu Bắc Thị.
Phía Cảng Thành cũng ra mặt rất long trọng.
Tin tức chính thống lên hẳn trang nhất, ảnh chụp đủ mọi góc độ, kèm theo nửa trang giới thiệu hoành tráng.
Một cuộc hôn nhân thế kỷ, điển hình cho mô hình liên kết thương mại.
Dự án xây dựng đường hầm vượt biển mà Lương Dục An dốc sức chuẩn bị cũng khởi công đúng hạn.
Hôm nay, các phương tiện truyền thông còn ưu ái dành giờ vàng để truyền hình trực tiếp buổi lễ đính hôn hoành tráng này.
Trên tivi, Lương Dục An mặc vest cắt may chỉnh tề.
Ngũ quan sắc nét, dáng người cao lớn.
Thậm chí còn trông chững chạc và cao hơn bình thường.
Anh bước giữa đám khách mời đủ mọi tầng lớp, mỉm nhận lời chúc phúc.
Rồi, dưới ánh chờ đợi của mọi người, đeo nhẫn kim cương cho vị hôn thê xinh đẹp bên cạnh.
Họ chụp ảnh, họ trao nhau nụ hôn.
Mọi thứ vào đều đẹp đẽ, viên mãn.
Một bữa tiệc trọn vẹn, kẻ đến người vui.
Chỉ có người xem, khi bản tin kết thúc, cũng bị cắt mất hình ảnh cuối cùng.
Tôi ngồi yên lặng trong phòng khách.
Lặng lẽ , lặng lẽ nghe.
Trong lòng lan ra một nỗi buốt nhói.
Giống như trong một ngày xuân, đưa tay hái chùm nho còn xanh tím trên giàn dây leo,
vừa cho vào miệng, đã cảm thấy cả vòm miệng ngập tràn vị chua gắt.
Những năm qua, tôi không phải chưa từng nghĩ đến chuyện:
Liệu Lương Dục An có kết hôn không?
Nếu kết hôn, sẽ xử lý tôi thế nào?
Tôi cũng từng nghĩ, liệu lúc đó có phải tôi nên biết điều mà chủ rút lui?
Hay đợi thu xếp đâu vào đấy?
Chỉ tiếc rằng, dù nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn chẳng thể thấu con người tên Lương Dục An.
Bởi vì sáng hôm đó, khi tôi đang thắt cà vạt cho ,
Anh bất ngờ :
“Lâm San, sắp kết hôn rồi.”
Tôi không ngờ lại thẳng như .
Tay khựng lại một chút, cúi đầu suy nghĩ một giây, rồi vẫn mỉm đáp:
“Chúc mừng .”
Dường như không muốn kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu như thế.
Anh thêm:
“Sau khi cưới, chúng ta sẽ vẫn sống cùng nhau.”
Lần này tôi phản ứng nhanh hơn, lại:
“Ồ? Vậy em ngủ ở đâu? Dưới gầm giường của hai người à?”
Lương Dục An cũng chỉ khổ, bất đắc dĩ.
Anh vỗ nhẹ vai tôi, rằng sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho tôi.
08
Đấy, đi.
Dù bao nhiêu năm trôi qua,
Anh vẫn là người .
Nội dung trong bản thoả thuận mà thư ký đưa tới vô cùng đơn giản.
Chỉ cần tôi giữ im lặng, đổi lại là vài căn nhà và bảy mươi triệu tiền mặt đứng tên tôi.
Những căn nhà ấy đều nằm ở khu đất đắt đỏ nhất Hải Thị, cách xa Bắc Thành hàng nghìn cây số.
Tôi không có ý kiến gì, xem xong là ký luôn.
Thư ký thấy thế, liền hỏi thêm:
“Chị Lâm, chị còn muốn bổ sung điều khoản nào nữa không?
“Anh Lương có dặn, nếu chị còn muốn gì, cứ thêm vào trong hợp đồng.”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu:
“Không cần đâu.”
Thư ký lập tức thu dọn giấy tờ, hướng dẫn tôi ký tên và đóng dấu.
“Lúc nãy quên mất—”
Trước khi rời đi, ta chợt quay đầu thêm:
“Chị có tính kết hôn trong thời gian tới không?
“Anh Lương bảo, nếu chị cần, ấy có thể giới thiệu vài người ở Hải Thị cho chị.”
Câu đó khiến bước chân tôi khựng lại giữa không trung.
Cuối cùng vẫn không nhịn mà bật tự giễu.
Tôi cúi đầu bản thoả thuận trong tay,biết rõ những lời này chỉ là thư ký đang lặp lại y nguyên lời của Lương Dục An.
Tôi chẳng cần phải khó một người đi .
Chỉ mỉm , nhẹ nhàng đáp lại:
“Được thôi.”
“Vậy thì, cảm ơn Lương trước nhé.”
Tôi đã ở bên Lương Dục An tám năm, trước giờ luôn quá coi trọng lòng tự trọng, nên chưa từng đòi hỏi điều gì.
Lần này, tất nhiên cũng không còn muốn mấy câu khách sáo như “không cần tiền, chỉ cần ” nữa.
09
Hai ngày sau, tôi thu dọn xong mọi thứ, rời khỏi Bắc Thị.
Hôm đó đúng vào tiết Kinh Trập, trên trời lất phất một cơn mưa lạnh.
Bầu trời ở sân bay Bắc Thị rất rộng, kéo dài đến tận hành lang nối.
Màn mưa lờ mờ khiến tôi nhớ đến cây cầu vượt năm nào, nơi tôi từng trú mưa tám năm trước.
Tôi đi mà không mang theo món đồ nào trong căn phòng trưng bày ấy.
Nhưng Lương Dục An rất hào phóng, đổi toàn bộ thành tiền mặt và chuyển hết vào tài khoản của tôi.
Bạn thấy sao?