Qua tấm kính và điện thoại thăm nuôi, chỉ biết lặp đi lặp lại việc nhận tội, lộn xộn, vô nghĩa.
Trước khi rời đi, tôi không kìm , lén hỏi một quản ngục:
“Anh ta sao ?”
Câu trả lời chỉ là:
“À, hắn à? Đánh nhau với phạm nhân khác, thua, bị thương.
Vào đây rồi mà còn không yên phận, bao nhiêu rắc rối!”
Khi ấy tôi chỉ lờ mờ đoán chút ít.
Sau này, khi tôi thường xuyên đi theo Lương Dục An xử lý những việc mà gọi là “lặt vặt”, tôi mới thật sự hiểu ra hai chữ “quyền lực” có nghĩa gì.
Đối với người bình thường, đó là vực thẳm, là khát vọng, là ranh giới không thể vượt qua.
Chỉ một câu “chăm sóc”, là đủ để một người tán gia bại sản, tan cửa nát nhà.
Chỉ một ánh mắt, là có kẻ tranh nhau cúi đầu chạy việc vì .
Có lần, Lương Dục An vừa dính máu xong thì nắm lấy tay tôi, tôi theo phản xạ mà né ra.
Anh khựng lại một chút, ngước mắt, lạnh nhạt hỏi:
“Em sợ rồi à?”
Khi đó tôi còn trẻ.
Điều khủng khiếp nhất từng xảy đến với tôi là mất cha mẹ và bị người ta gài bẫy.
Nói không sợ là dối lòng.
Nhưng hôm đó, đầu óc tôi lại vô cùng tỉnh táo.
Không biết là do hoảng quá hóa lì, hay bản năng sinh tồn khiến tôi lạnh đầu khi gặp nguy.
Tôi cố kiềm nén cảm giác buồn nôn, lấy khăn giấy trong túi ra, cẩn thận lau sạch vết máu trên tay , rồi :
“Em chỉ không thích mùi máu thôi.”
Sau này nghĩ lại, đó có lẽ là lựa chọn đúng đắn nhất mà tôi từng .
Vì nếu không có Lương Dục An, người đang mòn mỏi trong tù kia… có lẽ chính là tôi.
03
Hôm đó, sau khi trở về, Lương Dục An trên giường rất dữ dội.
Từ lần đầu tiên của chúng tôi đến giờ, luôn nhẹ nhàng, chưa bao giờ để lộ cảm như thế.
Đêm đó không kiềm chế.
Tôi cứ thế đường chân trời ngoài cửa sổ, không rõ rốt cuộc là tảng sáng hay bình minh.
Sau chuyện đó, Lương Dục An đi công tác ba tháng.
Nhưng vẫn liên tục gửi quà cho tôi.
Thẻ phụ không giới hạn hạn mức.
Túi xách phiên bản giới hạn.
Trang sức không rõ tên, từ trên mạng tôi biết, chúng lấp lánh ánh lửa.
Tôi không từ chối .
Vì Lương Dục An không thích tôi từ chối.
Nhưng tôi cũng không nhận lấy.
Tôi chỉ đem toàn bộ những món quà ấy đặt trong phòng trưng bày mà Lương Dục An chuẩn bị riêng cho tôi, cất giữ cẩn thận.
Vì khi đó tôi còn quá trẻ, vẫn còn ảo tưởng có thể giữ lại chút tự tôn cuối cùng của mình.
Tôi đánh giá bản thân quá cao, cũng đánh giá cuộc đời quá cao.
Dù gì thì lúc đó ai cũng :
“Lương Dục An đối xử với tốt như , sao có thể không thích chứ?”
“Tôi chưa từng thấy ấy đối xử thế với ai bao giờ đâu, Lâm San, cứ yên tâm đi!”
“Câu ‘đừng ’ mà ấy lúc đầu chẳng qua là thôi!”
Khi còn ở trong sương mù, con người thường không rõ đường đi.
Nghe những lời đó nhiều quá, đôi khi cũng dễ tin lấy một hai phần.
Và năm tôi đôi mươi, đúng là tôi từng thật lòng thích Lương Dục An.
04
Lúc Lương Dục An tìm đến tôi, mình cần một xinh đẹp đi cùng.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ chỉ là một “bình hoa”.
Một người chỉ để ra ngoài trưng diện.
Giống như vai trò mà ai cũng ngầm hiểu – “chim hoàng yến trong lồng son”.
Nhưng thực tế, giữa tôi và Lương Dục An giống như một kiểu hợp tác đặc biệt.
Anh là kiểu người nuôi chim không điển hình.
Không can thiệp vào tự do của tôi, cũng không hạn chế hành .
Anh chỉ thích cảm giác “dẫn dắt”.
Ban đầu, Lương Dục An để tôi trợ lý đời sống của .
Pha trà, rót nước, thắt cà vạt.
Ăn uống, lái xe, đi theo các buổi tiệc xã giao.
Nghe thì có vẻ đơn giản.
Tôi từ nhỏ đã tháo vát, lại sống một mình nhiều năm.
Những việc lặt vặt như , đáng ra tôi phải rất tốt.
Nhưng khi thật sự bắt tay vào, mới phát hiện mọi thứ chẳng dễ như tôi tưởng.
Vì một khi dính đến xã hội, dính đến mối quan hệ và phép tắc đối nhân xử thế, mọi chuyện đều thay đổi hoàn toàn.
Thời điểm đưa nước.
Khẩu vị khi đặt đồ ăn.
Cách xưng hô, ngữ điệu khi chuyện…
Tất cả đều trở thành một môn học riêng biệt.
Và tôi, trong giai đoạn đó, đã vấp ngã không ít.
Đến khi quen tay, tôi lại trợ lý riêng của Lương Dục An.
Bắt đầu xử lý tài liệu, báo cáo tiến độ công việc và hợp tác.
Công việc chuyên môn cao hơn, cũng đòi hỏi tôi phải học cấp tốc những thứ mà trường học không dạy.
Những năm đầu khi quyền lực của còn chưa ổn định, Lương Dục An không tin ai cả.
Anh thích nhét mọi việc vào tay tôi, rồi ngồi tôi rối rắm như muốn phát điên.
Lúc bị dồn ép đến quá giới hạn, tôi bắt đầu cáu gắt.
Tôi từng đập tài liệu lên bàn và hét vào mặt :
“Lương Dục An, đây là công ty của chứ có phải của tôi đâu!”
Bạn thấy sao?