Tôi Bị Trói Buộc [...] – Chương 8

Chương 8

[Mẹ kiếp, thứ này cũng xứng gọi là đàn ông à? Đừng nhục tụi tôi nữa, đây rõ ràng là cầm thú.]

[Trước tôi còn thấy tội tội nên tặng nó một món quà, không ngờ lại là thứ không bằng súc sinh thế này. Tôi sẽ ngồi đây canh xem có bắt tụi nó không.]

Phòng livestream như muốn nổ tung, khán giả đồng loạt gửi lời nguyện ước: [Bắt hết bọn buôn người, đưa các bị bắt cóc về nhà.]

Vô số năng lượng từ khắp nơi ùa ra khỏi màn hình, hội tụ vào hệ thống, sau đó toả ra bốn phương tám hướng. Tôi những luồng sáng trắng bay vào cơ thể các người phụ nữ, nhờ vào sức mạnh của hệ thống, tôi thấy những người đã từng cam chịu đó nhớ lại cuộc đời mình trước khi bị bắt. Trường học, món ngon, những buổi dạo phố, sự chiều của cha mẹ… Cuộc sống từng như công chúa.

Ký ức tươi đẹp ấy đánh thức phần ý chí còn sót lại trong họ, họ cứng đờ những tên cầm thú bên cạnh, sự nhục nhã và đau đớn từng trải ùa về, thù hận một lần nữa chiếm lấy lý trí. Một người phụ nữ gần như bị mù, khẽ thì thầm “về nhà”, rồi từ từ giơ cái cuốc trong tay lên, đập mạnh vào sau đầu một gã đàn ông.

“Chết đi, đồ buôn người trời đánh.”

Hành ấy như một hòn đá ném xuống mặt hồ, lập tức dấy lên sóng gió trong đám đông. Từng người phụ nữ lần lượt tỉnh táo lại, họ vừa khóc vừa giơ vũ khí trong tay lên, đồng loạt tấn công về phía những “người chồng”, “cha chồng” và “con trai” trước mặt.

“Đây không phải nhà tôi, nhà tôi ở cạnh biển lớn.”

“Tao không phải mẹ mày, tao tên là Lý Ngọc Mai, mẹ tao tên là Lưu Tú Phân, tao là con của bà ấy.”

“Tao không phải con ch.ó cái trong miệng mày, tao là sinh viên tốt nghiệp khóa 18, tao từng muốn nhà thiết kế, tao là Vương Nhạc.”

Từng cái tên hét lên, hi vọng lại hiện lên trong ánh mắt của những từng bị chôn vùi bởi bạo lực. Những người như Lục Hiểu cũng giải cứu, dưới sự hỗ trợ của năng lượng hệ thống, vết thương trên người họ nhanh chóng lành lại, lập tức nhập cuộc chiến. Các với sức mạnh vượt trội nhanh chóng nắm thế chủ , phối hợp bắt giữ toàn bộ đàn ông trong làng họ Trần.

Toàn bộ tội phạm đều bị giao cho cảnh sát vừa kịp đến hiện trường, những từng lạc đường cuối cùng cũng rời khỏi núi, trở về nhà. Lần này, họ cuối cùng cũng cứu rỗi.

[ – .]

Do phần lớn nam giới trong phòng livestream đều cầu mong “đưa các bị bắt cóc về nhà”, nên không chỉ vùng núi mười dặm mà khắp nơi trong cả nước đều truyền ra tin tức những bị bắt cứu thoát. Vô số phụ nữ nhờ vào sức mạnh của hệ thống đã cứu vớt chính bản thân mình sau bao năm vùng vẫy trong bùn lầy. Điều này giúp hệ thống thu nguồn năng lượng khổng lồ.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Nó phấn khích thông báo với tôi: [Ký chủ, lần thực hiện điều ước lần này đã giúp đỡ vô số gia đình, nhận lượng năng lượng phản hồi cực lớn từ nhiều nam giới, tôi đã chính thức nâng cấp thành công.]

[Giờ đây có thể thực hiện điều ước không giới hạn giới tính.]

[Tần suất thực hiện điều ước cũng tăng từ một lần mỗi tuần thành một lần mỗi ngày.]

[Tuy nhiên, năng lượng phản hồi từ nam giới vẫn sẽ tinh khiết và mạnh mẽ hơn.]

Tin vui này khiến tôi phấn khích tột độ, ngay giây sau đó đã quyết định mở livestream.

Lập tức có một lời mời kết nối gửi đến. Tôi bấm đồng ý, ai ngờ lại thấy người kết nối chính là trai cũ của tôi – Từ Dương. Anh ta không nhận ra tôi đã bật chế độ biến giọng, vô cùng phấn khích hét lên: “Haha, tôi kết nối rồi! Đúng là lưu lượng mới là vua.”

Lúc này tôi mới phát hiện, ta đã trở thành một blogger có mấy vạn người theo dõi. Trang cá nhân của ta toàn là những nội dung khơi gợi sự đối lập giới tính, suốt ngày chê bai con sinh ra đã có lợi thế, chỉ cần kết hôn là có thể kiếm cả đống tiền sính lễ. Phần bình luận còn nhận vô số sự đồng từ các “ em đồng chí”.

Tôi hơi kinh ngạc, không ngờ chỉ mới chia tay vài năm mà ta đã trở thành như .

Tôi và Từ Dương từng là người thời đại học. Khi đó, ta là chàng trai rạng rỡ, đẹp trai. Sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng vào ở một công ty lớn, ngày đêm nỗ lực vì tương lai. Khi ấy chúng tôi còn thường xuyên mơ mộng về một cuộc sống hạnh phúc sau này, cùng nhau sống trong căn nhà mới sau khi vượt qua gian khổ.

Tiếc là hiện thực quá tàn khốc, chúng tôi không thể trụ vững ở thành phố lớn, cộng thêm việc cha mẹ tôi không đồng ý cho tôi lấy chồng xa. Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn chia tay.

Từ lúc tôi bị hệ thống ràng buộc tới nay đã gần một năm không liên lạc, chỉ nghe ta đang một là con một ở địa phương. Nhưng gia đình dường như cũng không vừa ý ta lắm. Vậy nên lần này ta đến để ước nguyện, là vì muốn nhà chấp nhận sao?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...