Anh ta có phần sửng sốt, rồi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm , gương mặt đầy u sầu hướng về phía khán giả:
“Chào mọi người, tôi là Trần Diệu Huy, đến từ vùng núi Thập Vạn Đại Sơn. Năm tôi năm tuổi, mẹ tôi, Lục Hà, đã bỏ rơi tôi để theo một người đàn ông khác.”
Nói đến đây, giọng người đàn ông nghẹn lại: “Bây giờ tôi đã rất thành đạt, không cần dựa vào bà ấy nữa, tôi chỉ muốn gặp bà ấy một lần, để hỏi vì sao bà ấy lại bỏ rơi tôi. Nếu bà ấy sống khổ sở, tôi là con thì cũng nên phụng dưỡng đến cuối đời.”
Nói xong, ta vô để lộ chiếc đồng hồ Renault trên cổ tay và căn phòng khách xa hoa lộng lẫy phía sau.
Tất cả đều cho thấy ta là người thành công, điều này càng khiến mọi người tin vào tấm chân mà ta dành cho người mẹ đã mất liên lạc.
[Anh đúng là người con có hiếu, nếu là tôi thì có c.h.ế.t cũng không muốn gặp lại người mẹ nhẫn tâm như .]
[Tôi ủng hộ , năm ngoái mẹ tôi mất, tôi vì công việc mà không kịp gặp bà lần cuối, giờ hối hận đến mức muốn chết.]
[Chỉ mình tôi thắc mắc, sống ở vùng núi heo hút như , rốt cuộc mẹ sao thoát ra ngoài ?]
[Phải đấy, mà nếu bà ấy đã bỏ trốn thì nghĩa là không muốn liên lạc gì nữa rồi, sao còn nhất quyết phải gặp?]
Đang định gõ vài lời đáp lại bình luận đó, tôi liền bị Trần Diệu Huy đang nước mắt đầm đìa cắt ngang:
“Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người. Chủ phòng livestream, tôi biết rất lợi , tôi muốn ước gặp lại mẹ, rồi đưa bà về nhà.”
Gương mặt ta đầy chân thành, cộng với vẻ đau khổ khôn nguôi, khiến khán giả trong phòng livestream ai cũng thấy xót xa.
Thậm chí còn có người tải ảnh mẹ ta xuống, định video chia sẻ để giúp ta tìm mẹ.
Tôi không thêm gì, chỉ liếc qua bức ảnh mẹ ta cầm trên tay, một người phụ nữ ăn mặc mỏng manh, gương mặt xám xịt, răng và móng tay lại trắng một cách khác thường.
Một người sống lâu năm trong vùng núi liệu có thể có móng tay và hàm răng sạch sẽ đến không?
Tôi không vạch trần, chỉ mỉm đầy ẩn ý: “Chúc toại nguyện.”
Nghe lời chúc đó, người đàn ông tỏ ra hài lòng rồi rời khỏi phòng livestream. Những khán giả khác vẫn muốn kết nối tiếp.
Nhưng tôi đều từ chối hết. Hiện giờ năng lượng chỉ đủ để thực hiện một điều ước mỗi tuần, trong đầu hệ thống đang gấp gáp nhắc nhở:
[ – .]
[Mau kết thúc livestream, bên kia đang rất náo nhiệt.]
Rất nhanh, gương mặt Trần Diệu Huy lại hiện ra trước mắt tôi.
Cùng lúc đó là một người đàn ông trung niên có ngoại hình khá giống ta, tiếng phổ thông lơ lớ, giọng đầy sốt ruột:
“Con trai, mày tìm mẹ mày chưa?”
“Con đàn bà đó có ngoan không? Để tao đánh vài trận là nó ngoan ngay thôi.”
Người đàn ông tên là Trần Đại Cường, cha của Trần Diệu Huy. Lúc này, gương mặt ông ta dữ tợn, ánh mắt đầy cuồng loạn.
“Vội gì, dễ tìm thế à? Giờ đại học đầy ra đấy, không hiểu hồi đó ông nghĩ gì, đưa chút tiền là để mẹ tôi đi luôn.”
Trần Diệu Huy đẩy cha mình ra với vẻ thiếu kiên nhẫn, khuôn mặt ta đầy hung ác, không hề có dáng vẻ đáng thương vừa rồi.
“Nếu không phải cha của con mụ đó báo công an, ông đây đã sớm đánh gãy chân nó rồi quẳng vào chuồng heo. Chờ khi bắt con đàn bà đó, tao nhất định đánh cho nó không chạy nữa, ngoan ngoãn giao hết tiền ra đây.”
Cứ thế, Trần Đại Cường ra những hành vi tàn ác của mình, khiến tôi bất giác nhíu mày.
Còn Trần Diệu Huy thì đã quá quen với những lời như thế, lập tức lạnh điện thoại.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Điều ước quả nhiên có tác dụng thật, chưa tới hai tiếng, thông tin mẹ tôi đã bị lôi hết lên mạng. Bà ta sống sung sướng thật đấy, nhà lầu nhỏ, túi xách hàng hiệu, còn sinh ra một con nhãi ranh.”
Trần Diệu Huy thông tin về mẹ ta, sắc mặt ngày càng u ám, đặc biệt là khi thấy “đứa em cùng mẹ khác cha” kia đang khoe cuộc sống nhàn hạ, sang chảnh. Anh ta tức đến nỗi ném cả điện thoại.
“Khốn nạn, một con đàn bà mà dám tiêu tiền của ông đây à.” Lúc này, bộ mặt thật của Trần Diệu Huy lộ rõ, ta đá bay chiếc ghế, mặt đỏ gay vì tức giận.
“Ngày mai tôi sẽ tự đi tìm bà ta, ông ở nhà chuẩn bị sẵn đi, đợi bà ta vừa bước vào cửa thì đánh ngất rồi trói lại cho tôi. Thấy tôi và Thăng Long, bà ta nhất định sẽ để lại tài sản cho tôi, dù sao con trai mới lo hương khói .”
Anh ta thao thao bất tuyệt giảng giải “lý lẽ” của mình, lúc này ta chẳng khác gì người cha dã man kia, trong đầu chỉ toàn những toan tính đê tiện để xâm người khác.
Lúc này, hệ thống cũng cực kỳ kích :
[Vậy là ta chỉ đang diễn kịch! Còn định bán mẹ mình lần nữa! Ký chủ, chúng ta phải ngăn ta lại!]
Bạn thấy sao?