Tôi Bị Trói Buộc [...] – Chương 3

Chương 3

“Giờ em chỉ xứng việc nhà, em tỉnh rồi. Cư dân mạng đúng, chia tay trước hôn nhân đều là chuyện tốt.”

“Trước đây em từng ngất xỉu trong phòng thi vì đau bụng kinh, giờ nhờ phúc của , em sẽ quay lại trường, tìm lại chính mình.”

Dứt lời, lập tức xóa với Lý Cương, chặn mọi liên lạc.

Chỉ sợ sẽ bị ta dây dưa lần nữa.

4

Chuyện của Lý Cương không phải là trường hợp cá biệt.

Điều ước đã thực hiện thì không thể thay đổi, vài ngày sau đó, hot search liên tục xuất hiện những tin mới:

[Chấn : Thành tích của các vận viên nữ quốc gia đồng loạt tăng vọt]

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

[Sốc: Top 10 kỳ thi thử toàn thành phố S lần thứ ba đều là nữ sinh!]

[Chuyên gia phát hiện estrogen ở nữ giới giảm, chức năng cơ thể dần cải thiện, xã hội tương lai có khả năng sẽ đảo ngược vai trò sinh sản]

Những thay đổi liên tiếp này khiến đàn ông hoảng loạn.

Họ thi nhau truy tìm nguồn cơn, đến khi phát hiện ra Lý Cương đang nhắn tin riêng cho hàng loạt trên mạng xã hội:

[Em xinh đẹp, chính là hùng đã khiến kinh nguyệt biến mất đấy, cuộc sống hiện tại em sung sướng như đều nhờ vào . Muốn lấy hùng chồng không?]

Sau khi mất , Lý Cương bị đả kích nặng nề.

Lúc đầu, ngày nào ta cũng dùng các tài khoản phụ để chửi bới phụ nữ, thấy chẳng có tác dụng gì, ta quyết định dồn sức vào công việc, dùng thành tích để vả vào mặt người phụ nữ đã bỏ rơi mình.

Nào ngờ, những nữ đồng nghiệp từng ba ngày nghỉ hai ngày xin phép nay như tiêm thuốc kích thích, ra sức việc.

Không chỉ thức đêm tăng ca mỗi ngày, mà ngay cả những việc nặng nhọc, bẩn thỉu mà trước kia ai cũng né đều bị họ tranh nhau trước, hiệu suất tăng gấp đôi.

Thậm chí, ban lãnh đạo giờ đây cũng toàn là phụ nữ.

Cuối cùng, vì một sai sót nhỏ, Lý Cương bị một nữ quản lý mới sa thải.

Sau đó, ta chạy khắp nơi tìm việc, hoặc là bị chê năng lực kém, hoặc là bị mắng việc không hiệu quả.

“Khả năng thế này thì lấy vợ rồi ở nhà chồng nội trợ đi.”

Cùng đường, Lý Cương đắm chìm trong thế giới mạng. Thấy nào ăn mặc táo bạo thì mắng là lẳng lơ, gặp người đàn ông giàu có thì chế giễu là mọc sừng cả cánh đồng.

Thậm chí còn dùng tài khoản phụ vào livestream của tôi rối, mồm năm miệng mười chửi:

“Mẹ nó, tất cả là tại con khốn như ! Nói cái gì mà 100% thực hiện điều ước cho đàn ông, giờ ông đây thành ra thế này, phải bồi thường cho tôi!”

[ – .]

Lúc này, hệ thống vì thất bại trong điều ước nên vô cùng suy yếu, mấy ngày nay không ló mặt ra.

Tôi mỉm đáp lại:

“Livestream chỉ phụ trách thực hiện điều ước, hậu quả do chính người ước chịu trách nhiệm. Một khi điều ước đã thực hiện, sẽ không thể sửa đổi.”

Nghe , Lý Cương lập tức mất kiểm soát, điên cuồng spam trong phòng livestream:

[Con đàn bà thối, dám chơi tôi, tôi tuyệt đối không tha cho ! Cô hủy hoại cuộc sống của tôi, tôi sẽ tố cáo, bị cấm livestream, xem còn l.i.ế.m đàn ông kiếm tiền kiểu gì nữa!]

Tôi lập tức chặn ta, rồi còn một video đăng lên:

[Chấn ! Hóa ra “Hiệp sĩ kinh nguyệt” lại là ta!]

Trong video là gương mặt Lý Cương rõ mồn một, kèm đoạn ghi hình ta thực hiện điều ước khiến kinh nguyệt biến mất.

Khi sự thật phơi bày, đám đàn ông chuyển mục tiêu sang tấn công Lý Cương.

Bên dưới tài khoản mạng xã hội của ta tràn ngập bình luận:

[Mẹ kiếp! Cũng tại mày mà tao thất nghiệp ba tháng rồi! Vốn đã cạnh tranh khốc liệt, giờ thể lực phụ nữ tốt lên, cả việc nặng cũng bị họ cướp mất.]

[Con mẹ nó, nghe mày về kinh nguyệt mà tao tức giận bỏ đi luôn, còn mắng tao là loại đàn ông hết hấp dẫn.]

[Lý Cương đúng không? Vì mày mà đàn bà trong làng tao khỏe như trâu, đứa nào cũng lật trời, đánh đàn ông bọn tao kêu oai oái. Mối hận này nhất định phải tìm mày tính sổ!]

[……]

Sau khi bị tấn công mạng, hễ ra đường là Lý Cương bị nhận ra, rồi bị đám đàn ông vây đánh hội đồng.

Sau vài trận đòn, ta buộc phải xóa sạch tài khoản mạng xã hội, đóng kín cửa sổ, chui rúc trong chăn cả ngày lẩm bẩm:

“Tôi sai rồi… Đừng tìm tôi nữa…”

Anh ta sống vật vờ trong phòng hai tuần, đến khi nhu yếu phẩm cạn sạch mới đành bịt kín người ra ngoài.

Vừa đi mấy bước đã bị một đang vội đ.â.m trúng, ngã ngồi bệt xuống đất.

“Xin lỗi, tại tôi không đường. Anh có sao không?”

Lý Cương c.h.ế.t lặng. Cả đời này chưa từng nghĩ sẽ bị một đụng ngã, lại còn bị ấy dùng một tay xách dậy.

“Tôi…”

“Ủa? Anh có phải là ‘Hiệp sĩ kinh nguyệt’ – Lý Cương không?”

Lúc này ta mới nhận ra khẩu trang bị rơi mất, theo phản xạ muốn trốn đi, sợ lại bị đánh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...