“Xin lỗi, một khi nguyện vọng đã thực hiện thì không thể hủy. Chỉ có thể đưa ra một nguyện vọng mới.”
Lời tôi khiến ấy im bặt, rất lâu sau mới lên tiếng lại:
“Vậy tôi muốn ước, đàn ông cũng có thể sinh con. Hiện tại, điều duy nhất bất bình đẳng giữa các gia đình chính là quyền lựa chọn sinh con. Nếu cả nam và nữ đều có thể sinh, thì mọi người sẽ không còn sợ hôn nhân nữa.”
Nguyện vọng này khiến hệ thống phát hoảng, tiếng điện giật lách tách vang lên bên tai tôi:
“Đàn ông sinh con chẳng phải là một sự phạm sao? Nguyện vọng này quá hoang đường, tuyệt đối không thể thực hiện!”
Hoang đường lắm sao?
Nhìn người phụ nữ trong màn hình ánh mắt đầy giận dữ, tôi khẽ cong môi .
Hệ thống đã đi sai đường, với tư cách ký chủ, tôi nên giúp nó sửa lại.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Sao lại , từ xưa đến nay nối dõi tông đường luôn là trách nhiệm của đàn ông.
Bây giờ họ có thể tự mình sinh con, chắc chắn sẽ càng vui hơn.”
“Thật… sao?” Hệ thống có phần nghi ngờ.
“Tất nhiên rồi…”
Không thể nào, nếu sinh con thực sự tốt đẹp như , sao lại có người lớn cứ phải giục phụ nữ sinh con chứ?
Tiền rơi dưới đất, chỉ có kẻ ngốc mới không cúi xuống nhặt.
Để chứng minh cho lời mình, tôi còn chỉ vào mấy kẻ ngốc trong phần bình luận:
[Nếu tôi cũng có thể sinh con, thì khỏi phải quỳ gối nịnh nọt đàn bà cưới tôi về rồi.]
]Vậy là sau này mẹ tôi khỏi lo tôi bị cắm sừng.]
[Nếu thì thực hiện ước nguyện của ấy đi.]
Nhận chỉ thị, tôi nở một nụ rạng rỡ với người phụ nữ:
“Chúc nguyện vọng của thành hiện thực.”
Các trong khu bình luận còn vui hơn cả tôi:
[Cứu tôi với, ai hiểu cảm giác này chứ? Vui hơn cả trúng mười triệu nữa đó!]
[Tốt rồi, mẹ tôi sau này sẽ không còn lo tôi thiệt thòi khi lấy chồng nữa, con rể đến ở rể chẳng phải rất tuyệt sao?]
[Quan trọng là giờ cưới đàn ông không cần sính lễ.]
[ – .]
[Không , mai tôi phải lắp lại đường mạng mới, lần sau phải là người đầu tiên ước nguyện – ước cho kẻ phản bội phải chết!]
[Chị bên trên đỉnh quá! Ước nguyện đó thành thật thì bọn trai cũ của tôi chắc phải xếp hàng chầu chực chết.]
Lần này, khu bình luận của các đầy niềm vui, trong khi cánh đàn ông lại cãi nhau om sòm.
Người thì mừng rỡ, người thì u sầu.
Còn những kẻ đau buồn, nhất loạt đổ lỗi lên đầu tôi.
Nhưng tất cả đều vô ích, bởi vì năng lượng của hệ thống đã lan tỏa khắp cả nước — Thời đại đàn ông sinh con chính thức bắt đầu.
12
Vẫn theo thông lệ cũ, tôi và hệ thống phải xem qua cuộc đời của người đưa ra nguyện vọng trước.
Nữ giám đốc tên là Nghiêm Lam, hiện là tổng giám đốc của một tập đoàn niêm yết, thu nhập hàng năm cả triệu tệ, chồng ấy là một công chức nhà nước.
Mấy năm gần đây, mẹ chồng Nghiêm Lam luôn thúc giục chuyện sinh con, trong lời đầy ẩn ý mong ấy nghỉ việc để về nhà chăm con.
“Xưa nay, phụ nữ sinh con là nghĩa vụ, chỉ có là lúc nào cũng không dứt ra khỏi công việc. Nói thật nhé, nuôi gia đình là việc của đàn ông, con trai tôi cũng là công chức, đâu thiếu cơm thiếu áo vì . Còn sinh thì tranh thủ đẻ một đứa đi.”
Nghiêm Lam thấy chuyện này thật đau đầu. Hiện tại căn nhà họ đang ở còn đang trả góp, nếu ấy nghỉ việc, chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi của chồng thì cả nhà phải ra đường ngủ mất.
Thế mẹ chồng ấy lại rất biết chơi đòn tâm lý, thấy ấy không chịu sinh con thì liền lấy mạng mình ra dọa dẫm.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi — đàn ông cũng có thể sinh con.
Làm công chức thì nghỉ phép nhiều mà công việc lại nhàn, chỉ cần cho chồng ấy nghỉ thai sản là , sau đó ta sẽ là người chăm con, mọi vấn đề đều giải quyết.
Hoặc cho chồng nghỉ hẳn việc cũng , dù sao gia đình cũng chẳng sống dựa vào đồng lương của ta, cứ ở nhà toàn tâm toàn ý chăm con là xong.
Cô ấy cũng chẳng sợ mẹ chồng phản đối — dù sao tiền đều do ấy kiếm.
Quả nhiên, khi Nghiêm Lam đề cập đến ý tưởng này, chồng và mẹ chồng ấy đều sững sờ.
Đặc biệt là chồng ấy, tức đến mức run lên:
“Lam Lam, chuyện này không đâu! Anh là đàn ông mà, đàn ông sinh con thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Đúng đó, con trai tôi sao có thể sinh con ? Sinh con là việc của phụ nữ!”
Nghiêm Lam lạnh lùng :
“Việc của phụ nữ? Vậy ta – với tư cách là đàn ông – đã kiếm bao nhiêu tiền rồi? Lương của ta mấy năm nay e rằng còn không mua nổi một cái nhà vệ sinh. Hiện tại tôi là trụ cột kinh tế trong nhà, thì người yếu hơn phải sinh con. Bằng không nếu tôi mất việc, cả nhà chúng ta sẽ ra đường mà ngủ. Vả lại, mẹ thử hỏi Tân Vũ xem, ta thật sự không muốn ở nhà toàn thời gian sao?”
Bạn thấy sao?