8
Bốn cặp mắt lập tức đổ dồn về phía Hạ Trọng. Cơ mặt hắn co giật nhẹ, có thể thấy rõ sự hoảng loạn.
Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã nuốt nước bọt, rồi gồng lên cứng giọng:
“Con mụ thối tha, mày dám bậy hả? Chẳng phải là do cái Hứa Dương này nhờ mày chứng sao? Tụi mày một phe cả lũ!”
“Có phải cùng phe hay không, để cảnh sát điều tra rồi sẽ rõ. Tôi sẵn sàng hợp tác.”
Hạ Trọng thì sống chết không chịu thừa nhận. Cảnh sát hỏi chị kia vài câu, ghi chép lại rồi bảo đợi khi nào kỹ thuật viên khôi phục camera thì sẽ tiếp tục, tạm thời cho chúng tôi về nhà chờ tin.
Tôi tưởng Hạ Trọng sẽ ầm lên như mọi lần, không ngờ lần này lại gật đầu cái rụp rồi chuồn mất tăm mất tích.
“Hứ, mà thân thể còn tốt đấy, chạy nhanh thật.”
Tôi lại, lúc này chỉ còn tôi và chị ấy đứng đó. Lúc nãy nghe đâu chị tên là Lý Ngân Vinh.
“Chị Lý ơi, chị ăn trưa chưa? Làm phiền chị lâu rồi, để em mời chị ăn gì đó nhé.”
Chị ấy lắc đầu:
“Chị ăn rồi. Không có gì đâu, chị chỉ không chịu nổi cái cảnh bị mắng là ‘đồ bệnh hoạn’. Mấy loại thần kinh kiểu đó nên sớm bị xử lý, để khỏi họa cho người khác.”
Chúng tôi trò chuyện dăm ba câu rồi chia tay. Lúc đó kỳ thi buổi chiều đã bắt đầu, tôi cũng không kịp đón thêm ai, mà thật lòng cũng chẳng còn tâm trạng chạy xe nữa, đành về nhà với con.
Chồng tôi mất vì tai nạn, bao năm qua tôi cũng đã dần nguôi ngoai, hôm nay bị người ta nhắc đi nhắc lại, lòng lại cảm thấy nặng nề.
Cũng may cả buổi chiều không có sự cố gì thêm. Sau khi đưa đón xong mấy thí sinh, tôi giao xe rồi về nhà.
Buổi tối trằn trọc không ngủ , bèn nằm nghịch điện thoại. Tình cờ thấy một đoạn video hiện lên, tôi ấn vào xem thử — chính là cảnh sáng nay tôi và Hạ Trọng xô xát trước cổng bệnh viện.
Đoạn video bắt đầu từ lúc tôi ra tay đánh hắn, không quay cảnh trước đó khi tôi bị đá ngã. Thế nên có không ít người chẳng biết đầu đuôi gì đã buông lời chửi bới tôi. Tuy , cũng có người lên tiếng bênh vực:
“Bà tài xế nhỏ người thế kia, không bị ép đến đường cùng thì lấy đâu ra sức đè cái bà béo đó xuống đánh.”
“+1. Giờ nhiều bà già dữ dằn lắm, biết đâu bà đó gì quá đáng mới bị người ta phản kháng.”
“Đồng ý. Tôi thấy trên xe có dán khẩu hiệu miễn phí đưa đón thí sinh. Hai ngày nay con tôi cũng mấy chị tài xế nguyện đón đi thi. Tôi tin chị ấy là người tốt.”
Nhưng những lời bênh vực đó chẳng bao lâu thì đã bị sóng mạng tiêu cực nhấn chìm.
Một lúc sau, có thêm một video khác cùng thành phố nổi lên với lượt xem rất cao — là đoạn chị Lý quay. Nhìn bối cảnh, có thể thấy chị đang ở trong bệnh viện, vẫn còn mặc đồ bệnh nhân.
“Tôi đến thủ tục nhập viện là do nữ tài xế trong video chở tới. Cái ‘bà ’ trong clip thực chất là đàn ông. Ông ta đi xe không trả tiền, còn mắng chửi, đánh cả tài xế lúc đang lái. Tôi ở đó chứng kiến toàn bộ.”
Phát biểu này lập tức xôn xao, chia sẻ hàng chục ngàn lần.
Tim tôi đập thình thịch, vội nhắn tin cho chị Lý qua tài khoản Zalo vừa kết chiều nay:
“Chị Lý, cảm ơn chị rất nhiều. Nhưng… chị có gặp rắc rối gì không ạ?”
Chị Lý gần như trả lời tôi ngay lập tức bằng một đoạn tin nhắn thoại:
“Không sao đâu, nhiều người thấy như rồi, chẳng ai dám gì đâu.”
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, tôi đã nhận cuộc gọi từ đồn công an, rằng Hạ Trọng muốn hòa giải và bảo tôi đến một chuyến.
Hôm nay hắn ăn mặc bình thường, không còn mặc đồ nữ nữa. Nét mặt hắn đúng kiểu “đẹp nữ tính”, dù đã có tuổi vẫn nhận ra là lúc trẻ chắc cũng có ngoại hình, chẳng trách hắn tự tin vào diện mạo của mình đến .
“Chuyện này bỏ qua đi, tôi không tính toán nữa, đăng một video đính chính là .”
9
Cái thái độ trịch thượng đó khiến tôi bật :
“Bỏ qua cái gì mà bỏ qua? Rõ ràng là sai.”
Hắn móc từ trong túi ra hai tờ mười nghìn, ném thẳng vào mặt tôi:
“Coi như tiền xe, thế là xong chứ gì.”
“Không xong. Anh lăng mạ con tôi, còn vu khống tôi quấy rối — thế mà hai chục ngàn là muốn xí xóa hết à? Tôi không đồng ý hòa giải, thưa công an.”
Thấy tôi cũng cứng rắn, hắn lại bắt đầu xuống nước, vừa vừa kéo tay tôi:
“Có gì to tát đâu, ai mà chẳng lỡ lời… Người ta còn phải kính già trẻ, tôi lớn tuổi thế, cũng đáng tuổi cha rồi đấy…”
Tôi lập tức tránh xa:
“Đừng đụng vào tôi. Đến lúc lại bảo tôi quấy rối nữa thì khổ. Với lại, đừng có lấy mình ra so với ba tôi — không xứng.”
Thấy tôi sống chết không nhượng bộ, hắn cũng tức đến cứng họng, chẳng thêm câu nào.
Hai bên cứ giằng co như thế ở ngay sảnh lớn của đồn công an, chưa bao lâu thì có người bước vào, là con trai của Hạ Trọng.
“Xin lỗi mọi người, phiền rồi. Ba tôi đầu óc không tỉnh táo lắm, mong mọi người đừng để bụng.”
Tôi từ trên xuống dưới — người đàn ông này trông thật thà, không hề giống cái “con trai thế lực lớn” mà Hạ Trọng cứ khoe khoang.
Cảnh sát cũng thấy lạ:
“Ba vẫn bình thường mà, đâu giống người có vấn đề gì về thần kinh?”
Anh ta gãi đầu, có phần khó xử:
Bạn thấy sao?