“Thấy chưa? Nó không có chồng, còn sinh ra một đứa con không cha. Rõ ràng là vì thèm khát mới trúng tôi. Đường đường có bao nhiêu taxi, sao lại cứ gặp tôi ba lần? Rõ ràng là cố bám theo, thế mà còn dám không quấy rối tôi!”
“Anh biết giữ mồm giữ miệng một chút đi!” — cảnh sát trẻ cũng không nhịn nữa, bực tức — “Nói chuyện của thôi, đừng lôi chuyện riêng người khác ra.”
Tôi thì không nhịn nữa, thừa lúc hắn đang vênh váo thì bước lên, tát thẳng vào mặt hắn một cái:
“Chồng tôi là người hy sinh khi cứu người! Con tôi không phải ‘đồ không cha’! Nếu còn dám bậy một câu nữa, đừng trách tôi ra tay nặng hơn.”
Hắn muốn đánh trả, bị cảnh sát giữ lại. Hắn bắt đầu đá, cắn lung tung:
“Mày dám vào tao? Có biết con trai tao là ai không? Tao cho mày biết, cả đám tụi mày đừng có mơ yên thân! Cảnh sát cũng không gì tao đâu!”
Vài cảnh sát có mặt liền đè hắn xuống ghế, cảnh sát trẻ cũng đến bên tôi an ủi.
Tôi thật sự quá mệt mỏi với trò này, liền đề xuất:
“Hay là mình đến bệnh viện xem camera giám sát. Bệnh viện thiếu gì camera, tôi có quấy rối hay không, xem là rõ.”
7
Hai cảnh sát dẫn chúng tôi đến bệnh viện. Khi đi ngang qua nơi xảy ra chuyện hồi sáng, tôi thấy khắp các tòa nhà xung quanh đều có gắn camera, trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Nhưng không ngờ sau khi hoàn tất thủ tục, nhân viên phòng giám sát lại báo:
“Xin lỗi, hệ thống gặp sự cố. Bên tôi đã khẩn trương sửa chữa, giờ chỉ có thể chờ kỹ thuật viên khôi phục lại dữ liệu, mong các chị thông cảm.”
Sắc mặt nhân viên rất bình thản, không giống dối. Nhưng sao lại trùng hợp đến thế?
“Giờ thì sao?” — Hạ Trọng khẩy — “Tao ít nhất còn có vết cào trên người bằng chứng, còn mày? Có bằng chứng gì không?”
Nói xong, hắn bất ngờ chạy ra ngoài. Khi chúng tôi đuổi theo thì thấy hắn đang đứng ngay trước cổng bệnh viện, nơi người qua kẻ lại đông đúc, lớn tiếng gào lên:
“Mọi người ơi, xin hãy chủ giùm tôi! Một người phụ nữ chồng chết rồi, cố tiếp cận rồi giở trò quấy rối tôi, giờ còn cấu kết với cảnh sát để bắt nạt tôi!”
Vừa thấy tôi chạy đến, hắn chỉ thẳng vào mặt tôi, hét còn to hơn:
“Chính là ta! Sáng nay ngay trước cửa khu khám bệnh, ta ngồi lên người tôi, còn định cởi đồ tôi ra! Có ai thấy không? Mau ra chứng giùm tôi với!”
Người đi đường bắt đầu dừng lại xem “kịch vui”. Lúc này lớp trang điểm của hắn đã trôi gần hết, giọng cũng không còn gằn lên như lúc trước nữa. Giờ rõ mồn một — chỉ là một người đàn ông trung niên giả .
Một thanh niên đi ngang qua hắn rồi bĩu môi:
“Nhìn cái mặt ông mà bị quấy rối? Bộ phát điên rồi hả?”
Có người mở lời, những người khác cũng bắt đầu góp tiếng.
“Đúng đó, không lại mình đi. Cái bộ dạng chẳng ra nam chẳng ra nữ, là thái giám cuối cùng của triều Thanh cũng có người tin!”
“Đúng là đời lắm chuyện lạ. Giờ người kiểu gì cũng có, phát muốn mù mắt. Không biết người nhà ông ta thấy sẽ cảm thấy thế nào nữa.”
“Ê, mà tôi nhớ sáng nay hình như có thấy hai người này ở trước khu khám bệnh. Nhưng không phải quấy rối gì đâu, hình như là đánh nhau.”
Mắt tôi sáng lên, lập tức tiến đến gần:
“Cô ơi, thấy đúng không ạ? Là hắn ta đánh tôi trước, còn chửi tôi thậm tệ. Tôi mới tức quá mới đánh lại thôi!”
Cô ấy còn đang định tiếp thì bị Hạ Trọng lườm một cái sắc lạnh:
“Lo chuyện bao đồng à? Cẩn thận không biết chết thế nào đâu.”
Cảnh sát quay sang hỏi thêm lần nữa, ấy chỉ khẽ rụt cổ, xua tay:
“Tôi nhớ nhầm rồi… già rồi, mắt mờ là chuyện bình thường. Tôi có việc, xin phép đi trước.”
Hy vọng duy nhất vừa tan biến, tôi cúi đầu, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Trong đầu chỉ còn mỗi câu hỏi — rốt cuộc con trai của Hạ Trọng là ai, mà hắn cứ đem ra dọa người mãi như thế? Chẳng lẽ thật sự là nhân vật ghê gớm đến ?
Không có camera, không có nhân chứng, cảnh sát cũng chẳng thể gì thêm, chỉ có thể đề nghị đưa chúng tôi quay lại đồn để tiếp tục hòa giải.
Đúng lúc đó, một giọng quen quen vang lên:
“Tôi thấy rồi. Là hắn đi xe không trả tiền, còn chửi bới. Chính hắn ra tay trước.”
Tôi quay đầu lại, ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ — là chị hồi sáng tôi đã chở đi bệnh viện!
Chị ấy chắc vừa thủ tục nhập viện xong, trên tay còn đeo vòng ghi rõ “Khoa Ung Bướu”.
Cảnh sát nhắc:
“Chị ơi, chị xác định là mình đã thấy rõ chứ? Làm nhân chứng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy.”
Chị ấy gật đầu, bình thản :
“Lúc đó tôi vẫn chưa đi xa. Chỉ là mang nhiều đồ quá, không kịp lấy điện thoại quay lại. Mà tôi thì cũng nửa chân bước vào quan tài rồi, đâu cần phải dối gì.”
Bạn thấy sao?