“Tôi không hề quấy rối người đó. Sáng nay bà ta đi xe tôi mấy chuyến mà không trả tiền, còn ảnh hưởng đến công việc của tôi, phạm hành khách khác và dùng vũ lực với tôi trong lúc đang lái xe, suýt chút nữa tai nạn.”
“Cô bịa đặt!”
Hắn đứng bật dậy, bước đến chỉ tay thẳng vào mặt tôi:
“Rõ ràng mấy hôm nay thi đại học, xe cộ đều miễn phí! Xe còn dán chữ to đùng trên đó, tưởng tôi không biết chữ chắc?”
Ngón tay gần như chọc thẳng vào mũi tôi, tôi hất tay hắn ra:
“Biết đọc chữ mà không hiểu tiếng người à?”
Khẩu hiệu do nhóm nguyện dán lên xe là “Miễn phí đưa đón thi đại học”. Hồi đầu tôi cũng từng lo sẽ bị hiểu lầm, mấy người nguyện lâu năm đều bảo: mỗi năm đều dùng câu đó, người bình thường đều biết là chỉ áp dụng cho thí sinh.
Chỉ tiếc là tính đủ đường vẫn không lường có kẻ giả ngu, cố vặn vẹo nghĩa như thế này.
Cảnh sát thấy hai bên căng thẳng liền bước vào can ngăn:
“Đây là đồn công an, có gì thì đàng hoàng. Hạ Trọng, ấy quấy rối , có chứng cứ gì không? Cô ấy còn không biết là nam hay nữ kia kìa.”
Hắn “hứ” một tiếng điệu đà, khiến tôi sởn hết da gà. Từ lúc biết hắn là đàn ông, tôi đã thấy trong lòng buồn nôn không tả .
Chúng tôi đều hắn lắc lư eo rồi quay lại ngồi vào ghế, lớp trang điểm bị mồ hôi nhòe trông vừa nhếch nhác vừa bẩn, cảnh sát cũng chỉ biết thở dài bất lực.
Một lần nữa, cảnh sát nhắc lại:
“Hồi nãy người chưa đến, ầm cả đồn, còn hư đồ đạc. Giờ người ta đến rồi, lại im lặng, là có ý gì?”
6
Không lạ khi tôi vừa bước vào đã thấy sàn nhà lấm tấm nước, bảng thông báo ở cửa bị xô lệch, cũng dễ hiểu tại sao lúc cảnh sát gọi điện cho tôi, giọng họ nghe vừa mệt mỏi vừa chán chường.
Gặp phải người như thế, ai cũng bó tay, nhất là cảnh sát — việc cho dân, lại không chửi tục hay to tiếng.
Hắn không , tôi bèn chủ lên tiếng:
“Nếu không có bằng chứng thì tôi sẽ kiện ngược lại tội vu khống. Lúc đó không còn là mấy chục nghìn là xong chuyện đâu.”
Tôi biết rất rõ hắn là kiểu người nhạy cảm với chuyện tiền bạc. Quả nhiên, vừa nghe tới đó, hắn liền đập luôn cái ly đang cầm trong tay.
“Cô nằm mơ đi! Muốn bằng chứng à? Được, mở to mắt ra mà !”
Hắn bắt đầu cởi đồ, đến nửa chừng có vẻ nhận ra không ổn nên dừng lại, chỉ kéo cổ áo ra để lộ xương quai xanh. Trên đó có hai vết cào mờ mờ.
“Đây là ta cào! Không tin thì cứ kiểm tra tay ta đi, xem có phải vết móng tay của ta không. Tôi là đàn ông, bị phụ nữ sờ ngực — không gọi là quấy rối thì là gì?”
Chưa bàn đến chuyện vết cào đó có phải do tôi ra hay không, chỉ riêng câu của hắn thôi cũng đủ kỳ lạ rồi.
Tôi ngơ ngác tay mình, nhớ lại trận “tay đôi” kinh hoàng ở bệnh viện, cơn giận trong lòng bất ngờ dịu đi — thậm chí cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Nếu , tôi còn muốn đánh thêm một trận nữa.
“Gì mà tôi sờ ? Thưa công an, tôi và người này chỉ xảy ra xô xát vì chuyện đi xe, tôi tuyệt đối không hề đụng chạm gì đến ta cả.”
Một nữ cảnh sát trẻ đứng bên cạnh lén đảo mắt rồi nhỏ:
“Ai mà rảnh sờ ta gì… cũng không lại mình đi… Bác à, mình có mâu thuẫn thì giải quyết mâu thuẫn, đừng có bừa như .”
Tôi biết nghề của ấy không tiện thẳng, nên tự thay ấy nuốt câu đó lại, lên tiếng thay:
“Nhìn lại mình trong gương đi. Với cái bộ dạng đó, chó thấy còn phải né đường.”
Có người bật thành tiếng, sắc mặt Hạ Trọng lập tức sầm lại:
“Ai cái gì? Tao thế này thì sao? Chúng mày biết mỗi ngày có bao nhiêu người xếp hàng hẹn hò với tao không? Ai cũng mê mẩn vẻ đẹp của tao! Nếu không phải tại ta đám, giờ này tao đã ngồi cắt bít-tết trong nhà hàng Tây rồi!”
Tôi từng thấy nhiều người mặt dày, chưa ai mặt dày đến mức vô liêm sỉ như hắn. Tôi còn đang định lên tiếng thì điện thoại đổ chuông — nhạc chuông dành riêng cho con trai tôi.
Tôi vội vàng bắt máy:
“Sao Hạo Hạo, con gặp chuyện gì à?”
“Mẹ ơi, bài văn hôm nay bảo viết về ba, con đâu có ba, con phải viết sao đây?”
Giọng con trong trẻo vang rõ khắp đại sảnh. Hạ Trọng tôi bằng ánh mắt soi mói, kiểu như đang “hiểu ra vấn đề”. Chồng tôi đã mất nhiều năm, ánh kiểu đó tôi gặp không ít, đã quen từ lâu.
Tôi chỉ an ủi con, bảo nó tạm thời bài khác trước.
Quay lại chuyện đang dang dở, tôi nhận ra Hạ Trọng dường như bỗng có thêm “tự tin” một cách khó hiểu.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?