Tôi Bị Tên Học [...] – Chương 20

1

Tôi là Diệp Tiêu, chồng hợp pháp của An Nhiên.

Hiện tại, chúng tôi việc cùng một tổ chức tài chính, cùng một nhóm nghiên cứu.

Giới tài chính nổi tiếng là hỗn loạn, còn tôi và An Nhiên nổi tiếng là hạnh phúc.

Nhớ khi mới kết hôn, nhiều người không tin tưởng chúng tôi: trong tháp ngà, chưa từng trải qua sự thử thách của thế tục, cũng chưa từng đối mặt với cám dỗ quá sâu.

Tuy nhiên, chúng tôi đã vượt qua.

Mọi thứ đều bình ổn.

Những nghi ngờ hay phản bội, dường như chưa từng xuất hiện.

Đây là trạng hôn nhân mà nhiều người ao ước, An Nhiên lại không viết ra chút cơm chó nào.

Tôi thương em.

Người con này, dù bên ngoài trông lộng lẫy thế nào, hôn nhân trông hoàn mỹ thế nào, nụ trên mặt rạng rỡ ra sao, trong lòng vẫn luôn có một mảng tối lớn, rất khó xua tan.

2

Tôi nhớ lần đầu tiên gặp An Nhiên, thứ đầu tiên tôi thấy là đôi mắt của em.

Rất đẹp, cũng rất đặc biệt. Bên trong ánh lên vẻ ngạo nghễ, mang theo sự quyết liệt, như ánh mắt của sói.

Một sói mẹ.

như , không phải là đồng loại với tôi, tôi chỉ biết kính trọng mà giữ khoảng cách.

Về thành tích mà em tự hào, trong mắt tôi chỉ là chuyện thường thôi.

Học sinh giỏi thôi mà! Tôi cũng .

Sau này, tôi và em ở bên nhau, chuyện này chắc các đều biết rồi. Giờ tôi sẽ kể những điều các chưa biết…

3

Năm đó, khi chúng tôi học năm nhất, tôi và em suýt chia tay. Hai thành phố, hai ngôi trường hoàn toàn khác nhau, một chuyến tàu, cách sống hoàn toàn đối lập, như hai thế giới khác biệt.

Một bên là những cậu ấm chiêu, ở trong căng tin khi bàn luận vấn đề nào có có thể đẩy khay đồ ăn sang một bên, lấy giấy nháp ra tính toán ngay tại chỗ. Bên kia là quán cà phê hoặc tiệm ăn nhanh, luôn đông nghịt khách, tôi đang bưng bê ở đấy.

Tôi em, nhiều lần tự hỏi, đây là cuộc sống mà em muốn sao? Đây là người đời tôi chọn sao?

Tất nhiên cũng có những cám dỗ. Trong trường có tỏ với tôi, da trắng mặt đẹp, gia cảnh tốt, giọng Anh chuẩn Luân Đôn, chơi piano rất hay, ánh mắt trong sáng dịu dàng… đó là một bông hoa nhỏ lớn lên trong môi trường cực kỳ tốt.

Giữa hai , tôi đã do dự, cuối cùng tôi kiên định đứng bên An Nhiên. Sự hòa hợp của tâm hồn vượt qua tất cả vẻ bề ngoài.

Chuyện này, tôi chưa từng với An Nhiên, em… chắc là em biết. Nếu không, năm đó em sẽ không đột nhiên theo tôi đầu tư chứng khoán.

Em kiếm tiền vất vả thế nào, tôi rõ hơn ai hết, em đang dùng cách của mình để tiến đến gần tôi hơn. Nếu không, em sẽ không viết trong bài viết này của mình rằng “Bản chất của là sự cân bằng” đâu…

Cách suy nghĩ của An Nhiên thiên về lý trí và kiểm soát hơn tôi, giống như việc trả thù Chúc Đồng Vận.

Chuẩn bị nhiều năm để đánh một cú trúng đích.

Về việc em không cho tôi can thiệp, nhiều người không hiểu, tôi hiểu, tôi có thể thấu hiểu .

Trong mắt em, việc trả thù gia đình là một chuyện rất đen tối, không thích hợp để trai giúp đỡ, em không muốn tay tôi vấy bẩn bởi bất kỳ điều gì vô đạo đức.

Đó cũng là cách em thương tôi.

Tôi chấp nhận ý tốt của em, chỉ nhờ một người học cùng trường với Chúc Đồng Vận theo dõi ta, phòng khi cần thiết.

5

Sau khi kết hôn, chúng tôi nuôi một chó.

Nó là một con ch.ó lớn, thuộc loài Border Collie.  

Mỗi cuối tuần, việc An Nhiên thích nhất là nằm trên ban công, đầu gối lên bụng chó Collie, ôm cuốn sách phơi nắng.

Thật lòng mà , với tư cách là chồng em, tôi vừa dọn dẹp xong bếp có chút ghen tị.

Tôi đặt hai ly cà phê lên bàn trà nhỏ, đuổi chó đi, đặt đầu em lên bụng tôi.

“Bụng của chồng chẳng lẽ không thoải mái hơn bụng chó sao?”

Em khúc khích, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, rồi ngoan ngoãn ôm chó mà tôi vừa đuổi đi như ôm gối, còn hôn vài cái!

Tôi: …!!!

Tôi: Tôi mà lại ghen với một con chó!

Tôi lại đổi chỗ với chó, đưa mặt lại gần em.

“Anh ?” Đôi mắt em đượm vẻ thơ ngây: “Anh có cần phải tranh giành với chó không hử?”

“Em vừa hôn nó!” Tôi chỉ vào chó, ý cũng phải hôn tôi.

Em vừa mắng tôi trẻ con, vừa ôm tôi, cũng hôn vài cái.

Tôi tự thấy mình đã thắng chó, đắc ý nó, chỉ thấy nó quay đầu đặt cằm xuống sàn nhà, trông rất thảnh thơi.

Tôi ngồi khoanh chân trên ghế lười bên cạnh, An Nhiên và chó.

“Nhiên Nhiên, sao cảm thấy vị trí của trong gia đình còn không bằng một chó?”

Em nhấc mí mắt tôi rồi lấy sách che kín nửa mặt, chỉ lộ mũi và miệng, :

“Bởi vì chó không tranh giành… cũng không nghĩ xem, mỗi đêm em ôm ngủ hay ôm chó ngủ?”

Tôi nhào tới.

“Không cần biết, ban ngày cũng phải ôm chồng! Nếu không, chồng sẽ đem chó đi cho người khác!”

“Anh có trẻ con quá không hả?”… Đào Hố Không Lấp team

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...